Cái ngày vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng vì thế mà lại càng buồn hơn, thứ 3 ngày 27 tháng 2 năm 2001.
I. Tin tức về concert 227:
Concert 227 khiến chúng ta tự hào về quy mô hoành tráng của nó. Nếu tính cả những chi phí xã hội do quy mô quá lớn của nó thi có thể coi đây là sự kiện quốc gia chứ không chỉ là concert của ca sĩ nữa.
- 1. Địa điểm dự tính tổ chức concert lúc đầu và sân vận động Chaejo bị sập mái do bão tuyết nên concert đã được chuyển sang SVĐ Jamsil Olympic. Vì sự thay đổi này mà số buổi diễn đã giảm từ 5 buổi xuống còn một buổi và vào cửa theo số vé thành vào cửa theo thứ tự xếp hàng. Sau khi biết được tin này, những fan muốn ngồi hàng ghế trước đã bất chấp thời tiết lạnh lẽo tháng 2 và ngủ qua đêm trước SVĐ Jamsil trước tận hơn 5 ngày. Vì tình hình nghiêm trọng nên ban tổ chức lại quyết định đổi về chế độ vào cửa theo số vé.
2001.02.23 Thời sự sáng KBS
2001.02.23 Thời sự 8h SBS: Tình trạng thức trắng 5 đêm
2001.02.23 Thời sự 9h KBS: Concert của H.O.T. – Vì đâu?
- 2. – Bán hết vé sau 10 phút 24 giây: buổi diễn bán được số vé lớn nhất trong thời gian ngắn nhất - Tiền lãi thu về do bán vé: 1 tỷ 440 triệu won - Phòng bị trạng thái khẩn cấp: Từ 1h chiều (thời gian bắt đầu concert dự kiến là 6h30 chiều), 4 đơn vị cảnh sát gồm 500 người, 7 đoàn xe cứu hỏa, 4 đoàn xe cứu thương đã được huy động - Sau concert, để phòng tình trạng giao thông hỗn loạn có thể xảy ra, tàu điện ngầm tuyến số 2 đã phải kéo dài thời gian chạy - Chi phí xã hội cho concert 227 (theo tính toán của thành phố Seoul): tổng chi phí cho việc huy động nhân lực và trang thiết bị phòng trường hợp khẩn cấp và khắc phục giao thông sau concert là khoảng 260 triệu won.
2001.02.27 Thời sự 9h KBS: H.O.T. đang tổ chức concert
- 3. – Số xe bus thuê từ các tỉnh: Busan 57 chiếc + Kyungsan 189 chiếc + Jeolla (Gwangju) 49 chiếc + Chungcheong 19 chiếc + Kangwon 6 chiếc = 263 chiếc tổng cộng
2001.03.01 One Night TV Entertainment
- 4. 5 vạn khán giả, gần 300 xe bus đưa fan lên Seoul, 500 cảnh sát, 700 cảnh vệ, 1050 nhân viên cứu hộ 119 được huy động.
2001.03.03 Entertainment Weekly
II. Từ khi đặt vé đến trước ngày diễn:
Không có cách diễn đạt nào phù hợp hơn cho 2 tháng từ ngày công bố bán vé mùng 1 tháng 1 năm 2001 đến ngày trước concert 26 tháng 2 năm 2001 là “2 tháng khô máu”! Trong 2 tháng đó thôi mà tôi đi đi lại lại giữa thiên đường và địa ngục cả vạn lần (chắc chắn là không chỉ mình tôi). Giờ tôi sẽ kể về 2 tháng đầy giông tố đó…
- 1/1/2001: SM thông báo 2 ngày sau sẽ bắt đầu nhận đặt vé concert và làm chúng tôi khủng hoảng ngay từ đầu năm (đáng lẽ lúc đó tôi phải đoán được rằng SM sẽ cho chúng tôi một món quà 2001 đến chết cũng không thể quên chứ
-_-). Lúc đó cách đặt vé là đặt tại các chi nhánh ngân hàng Jaeil trên toàn quốc. Ngay sau khi nghe được tin bán vé thì tôi đã chạy ra chi nhánh ngân hàng Jaeil cách nhà 10 phút, nhưng đúng như dự đoán, lúc đó đã có rất nhiều người trải chiếu nằm chờ sẵn ở đó rồi. Lũ chúng tôi khi đó mới sang tuổi 18 chưa được một ngày nên không dám mơ được qua đêm ở ngoài như thế này. Chúng tôi cố không khóc và quay về hẹn báo thức sáng hôm sau dậy sớm.
- 2/1/2001: Tôi trằn trọc đến tận 3h sáng rồi nóng lòng để lại một mảnh giấy nhỏ ở nhà và chạy vội ra ngân hàng (trong mảnh giấy ghi gì tôi cũng không nhớ nữa). Giờ học hôm đó chúng tôi đứa thì đi muộn, đứa thì nghỉ, đứa thì về sớm, thay phiên nhau xếp hàng. Tôi thì vì tội nhà ở gần ngân hàng nên phải đứng đợi từ 3h sáng. Chỉ kịp mặc vội bộ đồng phục nên sao mà lạnh thếㅠㅠ Phiếu đợi của tôi là số 8 mà đằng trước các nhóm xếp hàng dài không đùa được (nhóm tôi có 10 người), nghe nói còn 100 số đang chen chúc ở bên trong. Vì thấy tội nghiệp cho những bạn phải thức cả đêm nên bác bảo vệ ngân hàng đã gọi các bạn vào trong và đóng cửa chớp lại, mặc dù ấm hơn ở ngoài nhưng chen chúc không thở được. Vào ngày lạnh như thế mà phải đợi cả đêm bên ngoài ngân hàng, đến giờ nghĩ lại răng tôi vẫn run… Hồi đó có cả nghìn người phải đợi qua đêm bên ngoài ngân hàng như thế. (Vì chúng tôi là fan H.O.T. mà!)
- 3/1/2001: Ngày đặt vé mong chờ đã đến. 8h sáng trước cửa ngân hàng hoàn toàn là một đống lộn xộn. Những nhân viên ngân hàng đợi đúng giờ mở bán là 9h30 mới đến làm chúng tôi bất an run cầm cập, lại được mạng máy tính bị dừng đúng lúc đó nữa ㅠㅠ chúng tôi đứng dẫm chân phẫn nộ bên ngoài ㅠㅠ Cuối cùng thì vé cũng được mở bán. Tôi liên tục nhìn vô quầy đặt vé và nhìn màn hình xác nhận trạng thái đặt vé. Rồi bỗng dưng buổi concert cuối hiện “hết vé”, rồi ngày 1 ngày 2 ngày 3 đều thế! (Mà giờ thì còn rất xa mới đến lượt chúng tôi!!!). Mọi việc diễn ra trong phút chốc, đến giờ tôi vẫn chưa thể quên được lúc mắt mình nhìn thấy 2 chữ “hết vé” (làm sao mà quên được chứ!). Bầu trời thì màu vàng mà đầu tôi giờ trắng phớ. Lúc đó tôi cứ ngỡ thế giới này thế là xong rồi. Tôi chả để ý đến ánh mắt mọi người nữa, nằm vật ra sàn ngân hàng mà khóc như điên. Vì tôi khóc ghê quá nên có một chú nhân viên ngân hàng bí mật gọi tôi ra phía sau rồi đưa cho tôi danh thiếp chú ấy và ghi lại số điện thoại của tôi, chú nói nếu lát nữa có ai hoàn lại vé thì chú sẽ nói cho tôi đầu tiên. Giờ nghĩ lại mới thấy chú làm thế cho tôi khỏi khóc, chắc nhìn tôi khóc chú thấy thương quá. Tôi nước mắt ngắn dài và hét lên “Thật ạ?!” Vốn dĩ kế hoạch của chúng tôi là đi mua vé xong thì đến trường cơ, nhưng tại không mua được vé nên làm gì còn nghĩ được đến chuyện đi học nữa. Rồi chúng tôi tụ tập về nhà tôi và gọi điện cho tất cả những bà chị mà chúng tôi quen, nhưng các chị cũng hầu hết đều chỉ mua vé cho mình hoặc cũng không mua được như chúng tôi. Chúng tôi cứ ôm cái điện thoại rồi vừa khóc vừa ghen tị, mấy tiếng trôi qua như thế. Cuối cùng thì cũng có một chị mà bạn tôi quen gọi đến nói là còn 1 vé. Dù là vé ở gần cuối nhưng cái đó giờ không quan trọng, tại vì mua được vé nên tôi lại khóc toáng lên. Vừa nhận được điện thoại báo còn vé thì tôi chuyển tiền cho chị luôn vì sợ có người khác lấy mất. Nhưng vì không liên lạc được với chị ấy một lúc lâu nên chúng tôi tưởng bị lừa và lại dậm chân ầm ầm ㅠㅠ Rồi cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của chị ấy báo là đã nhận được tiền, tôi an tâm và nằm nghỉ, nhưng lại có điện thoại từ ngân hàng Jaeil. Chú nhân viên nói có vé ở khu B được hoàn lại và chú đã mua lại cho tôi. Vé khu B thì đúng là dã man rồi!!! Chúng tôi quyết định mua vé này và sẽ bán lại với giá cao hơn (vì chúng tôi không thể tất cả cùng mua vé khu B để ngồi cùng nhau được). Vì thấy rất biết ơn chú nhân viên nên tôi đã mua bánh đến biếu chúㅋㅋ Một ngày dài như cả trăm năm cuối cùng cũng trôi qua như thế. Tôi cứ nghĩ là giờ chỉ cần đợi đến concert để đi là được…
Ảnh: Vé concert hồi đó to đến mức cho vô ví dài cũng không vừa
- 10/1/2001: Cuối cùng thì vé cũng nằm trong tay tôi. Mặc dù đã đăng kí chuyển vé qua đường bưu điện rồi nhưng tôi vẫn ra tận bưu điện lấy để mong được cầm vé sớm hơn một chút. 5. 14/1/2001: 5 ngày trước concert, vì chấn thương của Jaewon khi quay CF ở Úc mà concert bị dời ngày tầm 1 tháng sang 23 đến 26 tháng 2. Chúng tôi đã đợi ngày đi concert biết bao, nhưng hơn cả việc concert bị lùi ngày thì lý do lùi do chấn thương của Jaewon càng làm chúng tôi buồn hơn. Tôi cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ không được thuận lợi.
- 14/1/2001: 5 ngày trước concert, vì chấn thương của Jaewon khi quay CF ở Úc mà concert bị dời ngày tầm 1 tháng sang 23 đến 26 tháng 2. Chúng tôi đã đợi ngày đi concert biết bao, nhưng hơn cả việc concert bị lùi ngày thì lý do lùi do chấn thương của Jaewon càng làm chúng tôi buồn hơn. Tôi cứ có cảm giác mọi chuyện sẽ không được thuận lợi.
- 29/1/2001: Có một bạn cứ bảo mua rồi lại không mua cái vé khu B của tôi làm tôi đau hết cả đầu. Tại vì có nhiều người không mua được vé xong khóc lóc làm loạn lên nên SM đã quyết định thêm một buổi concert nữa vào ngày 27. Hơn cả việc chiếc vé kia sẽ khó bán hơn thì chúng tôi lại thấy vui vì ngày concert là 2327, thành số JunTa luônㅋㅋ
- 1/2/2001: Cuối cùng thì cũng có người mua vé kia. Khác với dự đoán của chúng tôi, sau khi mở bán vé cho buổi diễn thêm thì mọi người nhận ra là tìm mua vé khu đẹp càng khó hơn nên tình trạng mua lại vé càng loạn. Chúng tôi bán với giá gấp đôi là 80000won cho vé khu B đó (đừng chửi chúng tôi hét giá cao nhé, hồi đó vé khu B mà 80000won là rẻ lắm rồi đó, có nhiều bạn còn mua lại với giá 200000won cơ). Số tiền kiếm được chúng tôi quyết định chia nhau làm phí xe khi lên Seoul xem concert.
- 15/2/2001: Ông trời cũng thật quá đáng. Lần này là vì bão tuyết nên SVĐ Chaejo bị sập mái. Chỉ còn một tuần nữa là đến concert thôi mà.. Và concert lại bị hoãn một lần nữa. Cái chuyện này.. không thể nói là cố tình được-_- Chúng tôi lại rơi vào trạng thái hoảng loạn một lần nữa...
- 16/2/2001: Khi chúng tôi đang buồn vì concert không biết có lại bị dời ngày không thì trang đầu báo buổi sáng đăng tin đồn nhóm tan rã. Không biết có phải mấy tay nhà báo viết bừa để tăng lượng bán không, nhưng tin đó đã làm chúng tôi như gục ngã. Hồi đó tôi và bạn tôi hễ có chuyện gì cũng gọi đến SM hỏi rồi kiến nghị này kia (hồi đó số điện thoại khẩn 01 của tôi là số SM, trong nhật kí cuộc gọi cũng toàn SM SM-_-). Và hôm đó tất nhiên tôi lại gọi đến SM. Tất nhiên là họ nói không phải rồi, làm gì có chuyện thừa nhận. Hôm đó chúng tôi gần như vừa khóc vừa hét lên: thật sự không phải tan rã chứ? Thật sự không phải chứ? Chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lí đâu! Tối hôm đó thay vì thông báo dời lịch concert thì SM thông báo dự kiến sẽ thay đổi địa điểm tổ chức (đáng lẽ tôi cũng phải đoán ra được là chỉ có Jamsil mới chứa được số người khổng lồ đó chứ.)
- 20/2/2001: Tôi đến trường thì nghe các bạn bàn tán là địa điểm đã được quyết định là sẽ chuyển sang Jamsil. Chúng tôi ôm cổ ngã vật ra. Không phải chứ, giữa tháng 2 mùa đông lạnh giá mà tổ chức ở SVĐ ngoài trời nghe được à? Chắc là SM định cho fan đóng đá chết hết hay sao? Với cả SVĐ Jamsil thì dù có ngồi gần ở khu sân cỏ cũng chả nhìn thấy gì-_- Tất nhiên là tôi lại gọi điện đến SM rồi. Họ lại nói là không phải, chỉ là tin đồn thôi,, tôi an tâm rồi đi về nhà.. “Concert H.O.T. sẽ được tổ chức 1 ngày vào 6h30 thứ ba 27 tháng 2, 2001 tại SVĐ Jamsil” – tin tức được đưa ầm ĩ! Ya! SM đùa nhau hả????? Một ngày SM bị khủng bố bởi những đứa trẻ quá khích. SVĐ Jamsil... SM đúng là điên rồi…
- 21/2/2001: Trang đầu của báo buổi sáng lại đăng tin đồn tan rã. Lần này là “H.O.T. hoàn toàn tan rã!”, họ còn đặt tựa báo mạnh mẽ hơn. Sợ họ thật sự tan rã nên chúng tôi liên tục bất an, tổn thương và đau lòng. Chúng tôi đã yêu H.O.T. nhiều như thế đó. Hơn nữa, mặc dù rất khó khăn nhưng phía tổ chức concert đã quyết định đổi chế độ vào cửa thành vào tự do theo thứ tự xếp hàng trừ khu sân cỏ. Òa, lại muốn làm chúng tôi khổ sở đây mà! Mọi người bắt đầu trải chiếu ra nằm trước sân vận động và ăn mì gói thay cơm để đợi đến ngày diễn. Vào giữa mùa đông lạnh như thế mà không có bạn nào chết cóng vì qua đêm ngoài trời, thật là quá may mắn! Xung quanh lại không có tòa nhà cao tầng nào nên gió lại càng thổi mạnh. Chả có gì để chắn gió cả. Tôi thì là fan ở tỉnh nên chỉ biết ở nhà dậm chânㅠㅠ
- 22/2/2001: Vì số lượng người qua đêm bên ngoài sân vận động quá đông nên phụ huynh và fan ở tỉnh bắt đầu kiến nghị và đơn vị tổ chức phải huy động thêm nhân lực gấp mấy trăm lần để đánh số cho từng ghế ở SVĐ Jamsil. Nói thật thì tôi nghĩ việc đánh số cho từng ghế ở SVĐ Jamsil quả là điên khùng, nhưng làm sao được, ai bảo đây là concert của H.O.T. cơ. Đơn vị tổ chức không muốn làm việc này nên trước đó mới nói cho vào theo thứ tự xếp hàng mà chả thèm nghĩ đến fan chúng tôi.
Ảnh 2: Vì thế nên mới có phiếu ghi số ghế ở concert. Đây là số ghế của tôi mà tôi lấy về làm kỉ niệmㅋㅋ
- 23/2/2001: Hồi đó tôi có lớp học thêm vào thứ 3 và thứ 5, ngày tổ chức concert lại là thứ 3 nên tôi phải tham gia học bù trước (tôi vẫn không hiểu sao lại tổ chức concert vào ngày thứ 3, dù có là kì nghỉ đi nữa thì concert có mỗi một lần thôi cớ sao lại tổ chức vào thứ 3. Ko hiểu họ nghĩ gì). Đó có thể coi là bước cuối cùng chuẩn bị cho việc đi concert? Tôi đi từ học viện về nhà mà thời tiết ấm quá làm tôi cứ ước giá mà hôm concert thời tiết cũng đẹp như thế này...
III. Thứ ba 2001.2.27: Concert cuối cùng của H.O.T. _H.O.T. FOREVER
Forever in our heart they will stay
2 tháng với biết bao thay đổi và khó khăn cũng đã qua và cuối cùng cũng đến ngày tổ chức concert. Mặc dù là 2 tháng khô máu nhưng giờ nghĩ lại mới có cảm giác chắc tất cả những việc này xảy ra đều là cho chúng tôi.
Hồi đó vì không biết đây là concert cuối cùng nên chúng tôi mới điên tiết và loạn lên, nhưng nghĩ lại thì so với 5 buổi concert ở Chaejo thì 1 buổi ở Jamsil hợp với cái tên concert cuối cùng hơn. Vả lại ngày hôm đó chúng tôi đã viết lên lịch sử mới cho nền âm nhạc Hàn Quốc rồi! Một ngày mùa đông lạnh giá, hơn nữa còn là thứ 3, một ca sĩ có thể huy động 5 vạn fan từ khắp đất nước lại, sau này liệu còn có được ai nữa không.. Lần cuối của chúng tôi đã đến như thế, long lanh và rực rỡ đến chói lòa.. dù buồn nhưng rất đẹp..
Và.. ngày đó trời cũng mưa..
- Lên Seoul: concert dự kiến bắt đầu vào 6h30 chiều. Xe bus chúng tôi xuất phát từ Daejun vào 8h sáng (chúng tôi tập trung từ 7h30. Những bạn ở xa hơn tôi thì phải tập trung từ 3h sáng và xuất phát từ 4h). Cũng chả phải là vào theo thứ tự xếp hàng mà sao chúng tôi lại phải đi từ sớm thế làm gì không biết. Trên bus chúng tôi bật nhạc và tập fanchant với lời rap tiếng anh, cuối cùng là kiểm tra lại lời bài hát, quả thực là không biết mệt là gì.
Ảnh: Ảnh quảng cáo LECAF. Hồi đó H.O.T. quảng cáo cho LECAF. Chúng tôi vừa đến sân vận động thì thấy ảnh quảng cáo treo đầy. Cái ảnh này tôi phải xếp hàng vất vả lắm mới chụp được đó.
Ảnh 4: Lượng bán và đặt hàng quần áo Choti mặc và quảng cáo
- Vào sân: Giờ bắt đầu vào sân là 1h30. Mà nói thật thì dù có vào muộn cũng đâu có mất chỗ được đâu, vậy mà sao tụi tui phải dậy từ sớm rồi xếp hàng dài trong cái thời tiết giá lạnh đấy để mong vào sớm hơn được một chút nhỉ. Trước giờ bắt đầu concert dự kiến 5 tiếng mọi người đã bắt đầu vào sân rồi. Đúng là sân vận động này cực kì to lớn và hoành tráng. Dù có đi nhiều lần tôi vẫn thấy choáng ngợp. Sao họ phải làm ở cái nơi to thế này chứ
-_- Hồi đó dù có nhịn đói cả ngày thì chỉ cần nhìn thấy H.O.T. là chúng tôi cũng thấy no rồi, không biết tại sao lại thích họ đến mức đấy nữaㅠㅠ Trong vòng 5 tiếng đó chúng tôi liên tục hát các bài hát của H.O.T trong khi đợi buổi diễn bắt đầu (You and I chắc được hát đến 200 lần). Đúng là thể lực không bao giờ cạn kiệt. Trời lạnh quá nên chúng tôi run lắm.
Ảnh: Vì tổ chức concert ngoài trời trong thời tiết lạnh giá nên SM phát cho các fan túi sưởi tay. SM chắc đang đùa@@ Tui muốn giữ cái này làm kỉ niệm nên không dùng mà đem cất vô túi rồi thổi vào tay phù phù. Giờ tui vẫn còn giữ cái này đó. Không biết là tôi lợi hại hơn hay SM, người nghĩ rằng cho chúng tôi cái này rồi là không sao nữa, lợi hại hơn đây???
Ảnh: Bảng khảo sát được phát cùng túi sưởi tay khi vào cửa. Xen giữa những câu hỏi bình thường tự nhiên có 1 một câu thế này:“Trong số các thành viên H.O.T. thì cá nhân bạn thích ai nhất, chỉ được chọn 1 người?” Tôi thực sự khó chịu. Bọn họ định kiểm định sự nổi tiếng rồi bàn việc kí lại hợp đồng chắc? Hồi đó tụi tui đã bảo với nhau là ko được chỉ thích một người rồi. Họ bảo là sau khi concert kết thúc thì cho vô thùng, nhưng lúc concert kết thúc tụi tui chẳng còn tâm trí nào nên ko biết người ta thu được bao nhiêu phiếu nữa. Tôi cũng tò mò ko biết ai đứng nhất vụ bầu chọn độ nổi tiếng nữa!
- Bắt đầu buổi diễn: Trước khi buổi diễn bắt đầu chả bao lâu thì bỗng dưng trời đổ mưa. Đã lạnh gần chết rồi mà trời còn mưa. Ông trời cũng thật tàn nhẫn quá,, Chúng tôi ngồi ở tầng 3 có mái nên may mắn ko bị dính mưa, nhưng các bạn ngồi ở khu sân cỏ thì phải chịu hết trận mưa đó. Nhìn mấy bạn phải dầm mưa như thế mà chúng tôi cũng thấy xót. Tự nhiên tôi thấy hổ thẹn vì mình đã từng ghen tị với mấy bạn được ngồi phía trước. Mới 2 năm trước, concert 918 đã để lại trong tôi những kí ức như ác mộng. Giờ chúng tôi lại có một dự cảm không lành khác. Buổi diễn bị bắt đầu muộn so với giờ dự kiến 40 phút. Cùng với màn pháo hoa quy mô lớn làm rực sáng cả sân vận động Jamsil, concert mà chúng tôi đã đợi và đợi rất lâu của H.O.T. cuối cùng cũng bắt đầu. Buổi diễn bắt đầu rồi mà cơn mưa lạnh lẽo kia vẫn không dứt.
Ảnh: 4 tiếng trước khi bắt đầu concert, cả sân vận đông đã chật kín người. Đây chính là fan H.O.T. đó!!!
- Sau khi kết thúc bài hát thì leader Moon Hee Jun đáng tin cậy của chúng ta mở lời:“Vì có các bạn luôn tin tưởng chúng tôi và có các thành viên ở đây nên H.O.T. sẽ không bao giờ rời xa nhau”. Nghe thấy lời đó xong tôi ôm chặt bạn bên cạnh và khóc. Chúng tôi đều hét lên: không tan rã, không phải tan rã rồi. Lời đó của Hee Jun oppa như sự bù đắp cho những ngày chúng tôi không ngủ được và lo lắng, tổn thương vì tin đồn tan rã. Chúng tôi đã thật sự hạnh phúc và an tâm, không thể tưởng tượng được ngày hôm đó lại là ngày cuối cùng của chúng tôi...

Ảnh 8: Khu khán giả ngay trước khi buổi diễn bắt đầu. Tất cả đều cầm bóng trắng và mặc áo mưa trắng. Làn nước từ con mưa làm cảnh tượng trở nên ảo mộng hơn. Đêm đó cảm giác giống như mọi việc bị lạc lối trong màn sương dày đặc. Dù có trăm năm sau chắc cũng không thể quên được đêm hôm đó...
2 tiếng 40 phút như trong mơ. Đêm đó chúng tôi đã cùng nhau cười, cùng nhau hét như điên dại, đã thực sự cảm động và rơi nước mắt vì hạnh phúc. Khi dõi theo buổi diễn, chúng tôi chắc cũng có thể dự cảm được phần nào rằng hôm đó là ngày cuối cùng với các chàng trai ấy. Không chỉ có mình tôi mà còn nhiều bạn nữa cũng cảm nhận được ánh mắt buồn, ngẩn ngơ và ngấn nước mắt của Tony oppa khi ngồi trên sân khấu hát You and I và nhìn xuống khán đài. (Tôi tin là vì ánh mắt buồn đó của Tony oppa mà người ta đã xóa You and I ra khỏi băng video concert trong khi bài đó là điểm nhấn của cả concert. Việc bài này được thêm vào album live lại càng khiến tôi tin vào việc này hơn. Sau này trong họp báo của SM, khi được hỏi có phải lúc đó anh đã khóc không, An Seung Ho đã phủ nhận quyết liệt rằng mình tuyệt-đối-không-khóc, lời phủ định mạnh mẽ đó càng như khẳng định quyết liệt hơn. Không sao đâu anh, tụi em biết tâm trạng của anh mà.)
Có thể các anh cũng đã dự cảm được hôm đó là buổi cuối cùng. Lúc đó vì vấn đề tái kí hợp đồng, con đường sau này của nhóm, tương lai cá nhân mà nhóm có thể tan rã, hoặc mọi người đều mệt mỏi vì giữa các thành viên có những hiểu nhầm nhỏ (hoặc lớn), có thể bên ngoài họ đang cười nhưng lại khóc trong lòng. Nghĩ đến việc các anh đã giấu hết những lo lắng trong lòng mà dốc toàn tâm toàn ý để kết thúc buổi diễn cho chúng tôi (hay cho chính các anh) lại càng khiến tôi đau lòng hơn. Bên ngoài họ cười đùa như thế nhưng trong lòng không biết đã lo lắng đến mức nào. Mà hồi đó họ mới là những thanh niên 22, 23, 24 tuồi, ở tuổi nhỏ như thế mà đã trải qua biết bao chuyện khó khăn như thế...
Ảnh 9: Cảnh từ tầng 3 nhìn xuống (chỗ tôi). Cái này là gì chứ, thật quá đáng mà. Nhìn thế này rồi mà đã là zoom to gấp 3 rồi đó. Dù vậy nhưng tôi vẫn hạnh phúc, vẫn biết ơn vì được ở cùng họ trong khoảnh khắc đó!!!
Được nghe bài tôi rất thích là Time will Tell nên tôi rất cảm động, vì các anh sexy quá nên tôi đã hét toáng lên “sexy ghê”. Và màn diễn Ricky Martin đã không làm chúng tôi thất vọng của Tony (vì dancer nữ ăn mặc sexy quá nên chúng tôi hét như điên rằng đừng có lại gần oppa^^). Và sân khấu hiphop bị cắt khỏi băng video một cách đáng tiếc của Jae Won oppa. Giọng hát ngọt ngào của Kangta oppa trong Only You, Let it be, và bài hát quen thuộc mà mọi người đều có thể hát theo Right here Waiting; vì sự việc trước concert vài tháng nên chắc anh muốn dành nhiều thời gian hơn với fans. Và Happiness mà các fan hát cùng Kangta oppa. Rồi MV có cảnh tình cảm với diễn viên nữ của Hee Jun oppa làm các fan vừa phấn khích vừa đau lòng. Heejun oppa lên cân nên lúc nhảy trong màn solo Persia black hole fan hét dễ thương quá. Cả Goodbye for the Last của TonHyuk. Tôi cố gắng giữ hết trong mắt, trong tai và trong lòng để không quên mất kỉ niệm của ngày hôm đó. Concert 227 đối với tôi như một món quà vậy. (Các bài hát trong concert 227 đều là những bài tôi rất thích). Cho đến tận khi hát bài cuối cùng là title track trong vol5 Outside Castle, tất cả đều là những khoảnh khắc cảm động đến nghẹn thở.
Ảnh: Tờ rơi được phát hôm concert. Người ta bảo hãy gửi thư đến Choti, tôi cũng không biết là gì nữa. Giờ vào homepage cũng không thấy dấu tích gì.
- Sau buổi diễn: Mưa vẫn cứ rơi mãi. Mọi người đều sợ có một thành viên nào đó bị trượt chân và bị thương trong mưa nên đến lúc này tụi tui mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Không có một ai cứ thế rời khỏi ghế của mình cả. Mọi người đều dọn sạch rác ở chỗ mình và những chỗ bên cạnh, để sân vận động sạch sẽ ngăn nắp rồi mới về. Lúc về tôi có quay lại nhìn thì SVĐ chúng tôi để lại quả thực là sạch bong đến ko có một mẩu giấy. Các cô đến để dọn dẹp SVĐ cũng phải cười và thốt lên:“Ôi sao SVĐ lại sạch thế này, chả có gì để dọn cả.”, nhìn các cô như thế chúng tôi rất tự hào. Việc dọn sạch rác sau buổi diễn đối với chúng tôi như là một lời hứa ko cần nói thành lời vậy, vì chúng tôi đều biết nếu mình làm tốt thì sẽ được các oppa khen ngợi. Bây giờ tụi tui phải ra đến đỗ xe để tìm xe bus của mình và về. Mưa thì cứ rơi, xung quanh tối đen như mực và SVĐ thì quá đỗi rộng lớn, chúng tôi đã bị lạc. Chúng tôi đi lòng vòng mấy vòng quanh SVĐ mà không xác định được phương hướng, tự nhiên nhìn thấy một đống giấy chất ở đó, lại xem là gì thì hóa ra là poster concert (ơ sao cái này lại để ở nơi khó nhìn như thế này??? Sao không phát lúc fan vào SVĐ!). Chúng tôi lấy càng nhiều càng tốt rồi để vào bên trong áo vì sợ mưa làm ướt mất. Nhưng chúng tôi không tài nào tìm được bãi đỗ xe, đi kiểu gì cũng không ra khỏi được cái SVĐ đóㅠㅠ Rõ ràng là đường này, nhưng đi vào rồi lại thấy không phải, rồi đi sang đường khác nhưng lại không phải nữaㅠㅠ Chúng tôi cứ đi như thế hết hơi mới ra khỏi được SVĐ, thế nhưng… việc tìm được bus của chúng tôi trong số 300 chiếc xe ở đây lại là vấn đề nữa! Đúng là hết núi này đến núi kiaㅠㅠ Chúng tôi lạc mất cả 2 tiếng đồng hồ mới thoát ra khỏi SVĐ và tìm được xe của mình. Lúc đầu đi thì cười vui vẻ lắm nhưng lúc tìm xe chúng tôi lại sợ không về được nhà nữa nên đã khóc rất nhiều, sợ là xe cứ xuất phát mà không có chúng tôi ấy. Mưa thì cứ rơi mà đống ảnh nặng quá, chúng tôi cũng chẳng thể bỏ đi, đúng là một đêm tối đen như mực. Tìm mãi mới đến được chỗ bus và lên xe, mọi người đều đang chờ chúng tôi. Trong lúc trên bus tôi đã ngủ và còn mơ thấy mình đang ở SVĐ. Cuối cùng cũng về đến nhà, thật may mắn!
- Ngày sau concert: Vì ở ngoài trời lạnh lâu, người cứ run lên bần bật, co rúm lại, cả thân người đau nhức như bị ai đánh một trận nhừ tử. Tôi bị cảm (không cảm mới lạ đó?), mất giọng và người như đi mượn. Cả ngày tôi nằm trên giường và lôi băng mà mình đã ghi âm ra nghe (lúc hát thì tụi tui hát theo như điên nhưng khi các anh cất tiếng nói một phát là lại im như tờ, tôi ghi âm nghe cũng được lắm). Tôi nằm xuống định ngủ nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng của buổi diễn, nhắm mắt vào lại nghe thấy Only you của Kangta. Hậu di chứng concert tuy hơi nặng nhưng tôi rất hạnh phúc.
IV. Từ sau 27.02.2001:
Thời gian trôi qua nhanh quá... Trong số 5 vạn người có mặt hôm đó, liệu có bao nhiều người vẫn còn dõi theo các anh? Liệu có bao nhiêu người vẫn còn nhớ những kỉ niệm ngày hôm đó?
Dù thời gian có trôi thì kỉ niệm vẫn không thể phai nhạt. Những kí ức cất giữ trong mắt có thể nhạt màu, nhưng những kí ức cất giữ trong tim thì sẽ luôn luôn ngụ tại nơi đó. Thứ thay đổi duy chỉ có tấm lòng con người, kỉ niệm và kí ức lại không bao giờ đổi thay.
Tôi lại nhớ về đêm mưa năm nào, nuối tiếc cho những điều không thể quay trở lại, cho những trái tim nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc tột cùng. Hôm nay tôi lại chìm đắm trong vùng kí ức đó một lần nữa. Tôi nhớ ngày tháng đó, và tôi yêu những kí ức thuộc về nó rất nhiều...
FOREVER H.O.T.
Nguồn: blognaver.com/riboangel Nhật kí được dịch bởi PolarisChia sẻ độc quyền bởi 4everhotvn (Club H.O.T in Viet Nam)