[Short fic][TonHyuk][PG] Khi con người ta chán
Khi con người ta chán
Athour: Leo (đã xin ý kiến tác giả..

Pairings: TonHyuk
Genres : Romance, Humor
Warning: T
Summary: Một món quà nhân ngày mama anh khỉ mang bụng… bia ^^’’… Happy birthday to Tony!!! Hôm nay chắc chắn sẽ là ngày tuyệt vời…
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Buồn.
Chán.
Không có gì để làm.
Cũng chẳng có gì để chơi.
Sao chán thế nhỉ?
Cậu trai có mái tóc ánh vàng như sợi nắng với đôi tai to vểnh lên một cách ngộ nghĩnh cùng đôi má hồng phúng phính, liếc đôi mắt bồ câu... lệch nhìn quanh khắp căn nhà. Đôi môi hồng khẽ thở dài đánh thượt.
Chán quá.
Cậu đang ở trong nhà, trong phòng, trên giường của cậu và chỉ một mình. Phải chỉ có MỘT MÌNH. Quay đầu sang bên trái, cái computer vẫn đang sáng trưng ở góc phòng. Ôi cái Game War cậu chơi đến phát ngán. Chẳng còn gì là thú vị nữa cả. Ngóc đầu sang bên phải, ngoài cửa sổ chả có lấy một tiếng động. Thường thường vào giờ này mấy bà hàng xóm đang buôn dưa lê. Sao hôm nay yên ắng thế nhỉ?
Chán thật.
Câu này đã nói đến lần thứ tư rồi đấy. Rảnh thật! Ngồi đếm lời của chính mình nói như một thằng điên. Quá sức rảnh. Mà rảnh cũng phải thôi. Album thứ ba của H.O.T vừa mới phát hành xong. Coi như hiện giờ chỉ chờ phản hồi từ các fans nên tóm lại, cậu- Tony Ahn- English rapper của nhóm H.O.T- cái nhóm mà chỉ cần ai nói là chưa hề nghe qua lần nào vào thời điểm này thì…đâm đầu xuống cống mà chết phức cho rồi đi ~’~. Sống chi cho vướng chỗ thế không biết. Chỉ có kẻ vừa mù vừa điếc mới không biết đến cậu là ai. Thế thì tốt nhất là die đi cho khỏi tốn cơm nuôi.
Hừm… bực…. chán…
.
.
.
…lần thứ 5…~’’~
.
.
.
.
Aaaaaaaaaaaaa…………… chánnnnnnnnn quáaaaaaaa!
.
.
.
Thế đấy! Hết chịu nổi rồi.
Uể oải cậu nhấc phone lên và bấm số.
“Hey! Gizmo…”
“Monkey hả??? Sorry, tao đang bận. Khi khác nói chuyện… bíp… bíp…”
Nhìn trân trối vào cái di động và bấm số tiếp theo.
“Hello, Tay…”
“Xin lỗi Tony hyung, em không rảnh. Để lúc khác nha hyung… bíp… bíp…”
“…ya…”
Hừm. Tiếp tục nhấn số tiếp theo một cách điên loạn. Đầu phone bên kia tiếng nói vang lên một cách nhẹ nhàng và đều đặn như nước đổ vào dầu…
“Số điện thoại này hiện tại không liên lạc được. Quý khách vui lòng gọi lại vào lúc khác….”
Và quẳng vào thêm cái hộp quẹt.
“Cái quỷ gì vậy???”
Thế quái nào mà chẳng có đứa nào thèm nghe máy hết thế? Cậu vò đầu bứt tai một cách bực dọc. Tức tối đến nỗi suýt quẳng luôn chiếc phone thì cứu tinh của nó xuất hiện.
“Tony!!! Tôi về rồi đây!!!”
Yah…cứu tinh của chiếc điện thoại yêu quý của cậu và của… cả chính cậu đã về. Tuyệt!!!!
Cậu chạy vội ra khỏi phòng và nhào thẳng vào lòng cái người đang cố tháo chiếc giày ra khỏi chân một cách mệt mỏi.
“Hyukieeeeeeeeeeee!!!!!!!!!!!”
“Làm trò gì thế??? Buông ra coi!!! Đang mệt gần chết đây. Hôm nay bị ông thầy dạy Hapkido dần cho nhừ tử…”
“Hyukieeee!”
“Gì???”
“Tôi nhớ cậu.”
.
.
.
.
.
.
.
“Thần kinh!!!”
Hyuk lạnh lùng đẩy cậu ra và bước vào trong nhà.
‘Ew… Không vui tí nào.’
Cậu nhíu mày khó chịu. Gì chứ tên Hyuk này là trùm lạnh lùng. Fans đặt cho hắn cái danh hiệu ‘hoàng tử băng giá’ quả là không ngoa tí nào. Nhưng… Có một chữ ‘nhưng’ và có một cái nhếch môi hiệu… evil trên môi ai đó.
“Hyukie!!!”
“Gì nữa đây??? Có biết là tôi đang m…muh…umh…”
Hyuk không thể nói hết câu vì đã bị đôi môi của cậu chiếm hữu hoàn toàn. Sau 5s cậu dứt môi ra khỏi và thì thầm vào tai đối phương:
“Wellcome home, honey!!!”
Rồi bước vào phòng và đóng sập cửa để lại một kẻ đang đứng như cá mắc cạn cố hớp lấy tí không khí để sinh tồn.
1~
2~
3~
Cậu nhẩm và đưa tay lên che đôi tai vểnh của mình.
“Cái quái gì thế hả??????? Tony!!! Mau ra đây cho tôi!!!”
Oh đột nhiên cậu không còn thấy buồn chán nữa rồi. Trời hôm nay thật là đẹp biết bao O_o
~ một tuần trôi qua ~
“Hey Monkey!!! Có chuyện gì mà mặt thằng Hyuk nhìn như sát thủ thế hả???”
Tên mập Gizmo chạy lại khều khều cậu ngay sau khi vừa mới tập xong. Cậu đưa ánh mắt liếc nhìn khắp lượt để thấy Taya dễ thương và nhóc cao kều Wonnie đáng yêu đang co rúm người lại cố tránh xa cái kẻ đang có ý muốn giết cậu bằng đôi mắt của hắn. Quay lại nhìn thẳng vào cái bộ mặt nham nhở của kẻ đứng trước mặt đang háo hức như đứa trẻ con chờ nghe chuyện tiếu lâm, cậu nhún vai trả lời trong khi tay với lấy cái khăn lau mồ hôi.
“Sao tao biết được.”
“Thế sao nó nhìn mày ghê thế?”
“Có lẽ cậu ta bắt đầu tương tư tao chăng?”
Tony đáp theo phong cách ta- đây- không- biết- gì- hết.
“Tương tư cái đầu cậu á!!! Chính cậu mới là kẻ cướp đi cái first kiss của tôi thì có.”
Hyuk hét toáng lên một cách không kiềm chế.
“Wohhhhh!!!!!!!!!!”
Ba khán giả bất đắc dĩ trợn tròn mắt chiêm ngưỡng cuộc rap thoại giữa hai rapper.
“Gì mà first kiss? Không phải nó bị Gizmo lấy đi rồi à?”
Tony vẫn ngây thơ đáp lại. Có kẻ tái mặt. Có kẻ lườm.
“Nhưng đó chỉ là tai nạn. Là tai nạn có biết không hả??? Cả tôi và Gizmo đều không muốn nó xảy ra!!!”
“Đúng thế!!! Tụi này đều không muốn.”
Hee Jun phụ họa một cách yếu ớt trước cái lườm xém da của Kang Ta.
“Vì thế nó không tính. Nhưng cậu thì rõ ràng là cố tình mà.”
Hyuk bực tức nhìn Tony lúc này có vẻ như chả thèm đếm xỉa gì đến những lời anh nói. Lúc này thứ cậu cần nhất là mát và miệng Hyuk có… gió ~ ~ ~ mát thiệt.
“Chỉ là mỏ bên đó chạm mỏ bên đây, gì mà cứ hét toáng lên như đứa con gái bị lấy mất ‘gin’ không bằng…”
“Cậu…”
Hyuk bực tức nắm lấy vai Tony, với một đòn Hapkido và a lê hấp… cái mông của cậu có duyên với sàn nhà. Tony cũng tỏ ra mình là kẻ không dễ bắt nạt bằng cách đưa chân đá Hyuk khiến anh mất thăng bằng chới với ngã ngay lên người cậu:
“Ahhhhhh! Help! Jang Woo Hyuk rape me!!! Helppppppppppp!!!”
“What????”
Người quản lý nhóm chạy vào và hốc miệng ra nhìn:
“Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế???”
Tony- người lúc này đang nằm bên dưới với áo thun trắng trễ xuống một bên vai do xô xát để lộ ra làn da trắng hồng, đôi bàn tay chạm vào ngực Hyuk run rẩy cố đẩy anh ra trong bất lực, đôi mắt mọng nước cùng giọng nói ngắt quãng yếu ớt van xin:
“Young Jin hyung… hức… Hyukie… hức… rape me… hức… Helpppp!!!”
“What???”
Hyuk trợn mắt nhìn khi Young Jin đẩy anh qua một bên và đỡ Tony đứng dậy, chửi anh một tăng không để cho anh có cơ hội thanh minh lấy một câu. Nào là:
“Woo Hyuk!!! Tôi không ngờ cậu lại như vậy…”
Hay
“Tony vẫn còn rất trong trắng ngây thơ…”
Hoặc
“Đáng lẽ cậu phải từ từ không nên nóng vội..”
Và còn nhiều câu khác rất chi là hay ho nhưng chưa dộng được vào bộ não đã… đơ vì shock của Hyuk. Rồi sau đó Young Jin quay sang la mắng tụi JunTaWon vì cái tội sao không chịu can ngăn gì hết mà cứ đứng đực mặt ra như ba thằng đần thế kia, cuối cùng là quay sang vỗ về Tony và dẫn cậu ra ngoài để lại… bốn con cá mắt cạn ở phía sau.
1~
2~
3~
Mọi người trong SM đồng loạt giật mình vì tiếng hét kinh hoàng xuất phát từ đâu đó trong tòa nhà. Cách đó không xa, nụ cười made in evil lại xuất hiện trên môi ai đó khi kẻ đó đang cố lau nước trên mi mắt mình.
“Young Jin hyung! Hôm nay trời mát nhỉ?”
“Hả???!!!” O_o
-------------------------------
~ ngày lại trôi một cách êm đềm~
“Hyukieeeeeeeeee!!!!!!!”
“Lại gì nữa???”
“Tôi muốn ăn kem.”
Cậu háo hức chỉ tay về phía cái quán kem di động có tấm biển in nguyên một cây kem bự tổ chảng với đầy đủ những vị kem sặc sỡ đầy màu sắc ngay bên kia đường. Đúng là thứ dụ dỗ con nít và cả… khỉ.
Hyuk lầm bầm trong cổ họng với vẻ mặt nhăn nhó. Vốn cả nhóm rủ nhau ra ngoài đi dạo tiện thể xem các loại trang sức cho hình tượng mới của nhóm, ai ngờ mới ra khỏi cửa chưa được bao lâu thì 5 thằng giờ chỉ còn lại 2. Không biết ba thằng kia chết dí ở cái xó xỉnh mắc toi nào mà để cậu lại một mình với con… monkey này hở trời.
“Hyukie!! Keeeeeemmmmm!”
“Tự đi mà mua lấy.”
Hyuk lạnh lùng nói và tiếp tục đi thẳng một mạch không dừng. Giọng cậu đầy thách thức:
“Nếu không mua kem tôi sẽ hét toáng lên đấy.”
Hyuk dừng lại nhìn Tony đầy nghi ngờ.
“Lại muốn giở trò gì nữa đây?”
“Không!! Chỉ muốn Hyukie mua kem cho tôi ăn.”
“Không đời nào.”
“Vậy thì… BỚ…uhm…mph…”
Với kinh nghiệm đầy mình đã được tích lũy khá nhiều từ trước, Hyuk đã kịp thời bịt miệng con khỉ trước khi nó kịp gào rú gọi bầy. Anh quát thầm vào tai nó đầy đe dọa trong khi mắt dáo dác ngó bốn phương tám hướng. May phước chẳng ai để ý cả.
“Có bị điên không thế hả??? Tính để các fans phát hiện ra chúng ta à???”
Tony vùng vẫy trong tay Hyuk một cách yếu ớt để chứng tỏ cho Hyuk thấy là cậu đang bị thiếu dưỡng khí trầm trọng. Anh lập tức buông tay ra khỏi miệng cậu với vẻ lúng túng thấy rõ, khuôn mặt rực nắng dưới ánh sáng mặt trời. Chắc tại hôm nay trời nóng quá hay sao á. Tony cố hớp lấy không khí, đôi môi trề bĩu ra hờn dỗi:
“Hoặc là kem hoặc là fans, cậu chọn cái nào???”
Não nghệt bắt đầu suy tính:
Mua kem -> con khỉ sẽ không giở trò -> bình yên… tạm thời.
Không mua kem -> con khỉ sẽ gào rú -> crazy fans chạy tới -> chết chắc.
Sau 5s tính toán anh hậm hực nói:
“Đi!!!”
Rồi nắm lấy tay cậu dẫn sang bên kia đường tiến thẳng về phía quán kem mắc toi kia, không hề để ý đến một chút ửng hồng thoáng trên má ai.
.
.
.
“Hyukie!! Tôi muốn kem dâu cơ.”
“Thì kem dâu… Làm ơn lấy cho cây kem dâu.”
Hyuk nở một nụ cười quyến rũ với cô gái bán kem đang tròn xoe mắt ra nhìn, miệng há ra cố nói cho được thành câu:
“V… V… â…ng”
Nhưng mắt vẫn cứ dán vào khuôn mặt very perfect của anh và… chẳng làm gì cả. Cậu nhíu mày. Trời nóng. Và cậu muốn kem. Thế mà cái cô chắc chắn là fan girl của anh kia lại chả thèm đếm xỉa gì hết. Bực. ~’’~
“Làm ơn lấy cho cây kem dâu.”
Cậu nhắc với giọng khó chịu. Cô gái giật mình xấu hổ vội lấy kem đưa cho cậu khi mắt vẫn không rời khỏi Hyuk.
“À… vâ…ng…xin lỗi…”
Cậu đưa kem lên môi liếm mà chả thấy bớt nóng tí nào cả. Bộ tên đó đẹp trai hơn cậu sao mà cứ nhìn hoài. ~’’~
Hyuk nhìn thấy Tony ăn kem mà mặt cứ đăm đăm. Kem dính be bét trên khóe miệng. Đúng là con… khỉ. Anh nhủ thầm, bất chợt lấy tay đưa lên lau đi vết dính trên bờ môi kia. Một nụ cười hiện lên trên vành môi đầy… kem dâu ấy.
“Hyukie!!! Chúng ta là một cặp đẹp đôi?”
“What???”
“Chúng tôi là một cặp đẹp đôi???”
Cậu quay sang cô bán hàng hỏi với biểu cảm tôi- đây- thật- sự- muốn- biết. Mặt cô gái chuyển dần sang màu cà chua, đôi bàn tay nhỏ nhắn đưa lên ôm lấy khuôn miệng đang há ra lộ nguyên hàm răng... khểnh.
1~
2~
3~
CHẠY.
Owwwwwwwwwwwwww!!! TONHYUKKKKKKKKKKKKKKK!!!!
Hyuk kéo Tony chạy bán sống bán chết thoát khỏi nơi đó trước khi đám crazy fans kia đánh hơi thấy sự báo động. Cậu bị anh lôi đi xềnh xệch giữa cái nắng oi bức của mùa hè nhưng không hiểu sao cậu lại không thấy nóng nữa.
~ngày lại ngày cứ thế mà trôi~
BoBo đáng yêu ghê cơ. Trắng nhá, mượt nhá. Đôi tai dài cùng hai cái nơ thắt hai bên rủ xuống trông xinh biết chừng nào. Hyuk yêu BoBo vô cùng, là người phụ nữ mà anh yêu nhất trên thế gian này chỉ sau… mẹ anh thôi. Anh chiều chuộng cô hết mình, chăm sóc cô hết mức, quý hơn bất cứ thứ gì mà anh đang có.
Tony biết điều đó. Cậu biết nó một cách hết sức hiển nhiên và rõ ràng như mặt trăng xoay quanh trái đất còn trái đất xoay quanh mặt trời vậy. Cậu cũng có tình cảm với cô không kém gì anh. Ok. Công nhận có kém hơn chút đỉnh nhưng chắc chắn một điều là cậu chưa bao giờ ghét cô cả. Chưa hề. Ngay cả khi nằm mơ cũng không. Thề đấy!!!
Thế nhưng cậu yêu BoBo không có nghĩa là cô được phép cướp thứ của cậu. Tuyệt đối không. Không ai được phép lấy thứ- thuộc- quyền- sở- hữu- của- cậu cho dù đó có là cô đi chăng nữa.
Hôm đấy anh về nhà sau buổi tập Hapkido như thường lệ, nhưng có mang về món kem chuối ngon lành mà anh biết là có kẻ sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng. Và thật sự mà nói, cậu rất vui sướng khi anh về. BoBo cũng vậy. Có thể hình dung ra cái cảnh vợ đón chồng hay con gái yêu đón bố như trong mấy cảnh tình củm trên ti vi được tái hiện lại ở đây. Nhưng cái cảnh gia đình hạnh phúc ấy chưa kịp xảy ra thì giọng cậu chợt vang lên cắt ngang cái phụp.
“BoBo!!! Đứng yên!!! Cấm nhúc nhích!!!”
Cậu lườm cô đầy đe dọa. Cô cũng lườm cậu đầy thách thức. Cả hai cùng tia về một điểm. Đó là anh - kẻ đang đứng như một thằng nghệt ngay trước cửa nhà. Cậu gằn giọng cảnh cáo:
“Không được chạm đến, nghe chưa???”
“…”
“Toàn bộ đều thuộc về tao.”
Cậu lao nhanh về phía Hyuk, nhưng cô còn nhanh hơn nhiều. Kết quả là cả hai cùng đè lên người anh và giằng giật nhau bất kể sống chết, bất kể thâm tình, bất kể việc anh có… bầm dập.
1~
2~
3~
“TONY!!!! BOBO!!!”
Anh quát lên như một thằng điên tả tơi rách rưới, với chất giọng gào rú của một rapper chuyên nghiệp.
“Cả hai có dừng ngay không thì bảo???”
“Nhưng… Hyukie... Á á aaa… BoBo!!! Nhả ra mau!!! Nhả ra!!! Nó là của tao!!!... Kem chuối… của tao…”
Hyuk thở dài nhìn cái cảnh Tony… giành đồ ăn với con cún của anh. Đúng là khỉ và chó. Sao trời hành anh thế nhỉ? Anh lắc đầu lê cái thân xác tả tơi bước vào phòng tắm. Riêng Tony, đêm đó cậu ấm ức mãi không thôi. Lần đầu tiên trong cuộc sống, cậu nằm mơ thấy lẩu… BoBo.
~ End ??? ~
Cậu không vui. Cậu thật sự không vui. Không phải vì cậu buồn cũng chẳng phải vì quá chán mà là vì cậu đã làm anh giận. Chính xác hơn là làm anh nổi điên và đuổi thẳng cậu ra khỏi nhà. Có quá không nhỉ? Ờ thì cậu chuồn trước khi bị anh đá đít ra thôi. Chả khác nhau là mấy.
Mà vì sao anh nổi điên? Vì cậu đã hủy hết toàn bộ các sáng tác mà anh đã cực khổ suy nghĩ suốt mấy đêm liền. Cậu thề là cậu không hề cố ý. Cậu chỉ vô tình thôi. Thật đấy. Cậu chỉ muốn chơi game trên cái comp của anh. Ai ngờ đang lúc hăng say thì chớp lóe lên, cái màn hình tối thui chết tiệt hiện ra nhìn cậu đắm- sờ- đuối, khói bốc ra nghi ngút báo hiệu cho cậu biết là nó đi… tong. Mà có phải lỗi của riêng mình cậu đâu kia chứ. Tất cả là lỗi của tên Gizmo kia kìa. Phải. Toàn bộ đều là lỗi của tên mập đó *gật đầu*. Chính hắn xúi dại cậu chơi game trên máy của anh khi anh không có nhà. Chính hắn đã thách thức cậu và sau đó thì lặn mất tăm hơi để lại cậu với cái máy tính… nghi ngút khói. Chính hắn chứ không ai khác là kẻ tội đồ trong chuyện này. Phải, chính là hắn nhưng… anh nào biết chứ…?
Và giờ thì cậu ở đây, trong nhà Jae Won, trên giường thằng bé. Tội nghiệp. Nó phải ngủ trên sàn mấy bữa nay. Chắc mệt lắm. Mà kệ nó còn trẻ, sức khỏe còn dẻo dai phải biết nhường cho kẻ trên chứ. Nằm sàn là đúng rồi. Có thương là thương cho cậu đây nè. Nghe tụi JunTaWon nói là anh giận ghê lắm. Cậu biết mà. Cậu biết là anh giận. Có lần nào mà cậu không làm anh không điên lên đâu. Những lần đó cậu đều thấy rất vui vì cậu biết anh không ghét cậu. Nhưng lần này anh nhất định sẽ ghét cậu. Ghét nhiều cho coi.
Đau.
Cậu không muốn anh ghét cậu. Không muốn tí nào. Nước mắt lăn dài trên má ~ ~ ~ thật sự là khó thở quá ~ ~ ~
Đau quá.
Hyuk…kie…
Trong cơn mê cậu mơ thấy đôi bàn tay đang mân mê má cậu.
Ấm áp quá.
Hyukie…
Tonya…
Hyukie… đừng giận… tôi xin lỗi…
Tonya…
Tôi thật không cố ý mà… làm ơn đừng giận…huyk…i…
Tonya…tôi không giận…
Đừng xua đuổi tôi… Hyukie… tôi xin lỗi…Hyukie…xin lỗi…
“Tony ah! Dậy đi!!!”
“Hừm… Wonnie!!! Đừng phiền hyung! Cho hyung ngủ. tối qua hyung không ngủ đủ giấc rồi.”
“Tony!! Dậy mau!!! Là tôi đây!!! Dậy ngay!!! Cậu tính nằm vạ nhà Wonnie đến bao giờ hả???”
“Huh???”
Tiếng của… Hyukie…
Cậu hé mắt ra nhìn. Mái tóc vàng óng của anh đập thẳng vào mắt cậu khiến cậu vội nhắm tịt lại… vờ ngủ tiếp. Anh lay cậu mạnh hơn.
“Đừng có giả vờ!!! Tôi biết là cậu nghe thấy. Mau nhấc cái mông khỉ của cậu ra khỏi đây nhanh lên!!!”
“Không!!! Tôi không đi đâu hết!!!”
Tony cố bám víu lấy thành giường như thể nó là phao cứu sinh của cậu khi anh cố kéo cậu ra khỏi đó. Rúc sâu vào trong chăn, cậu cuộn mình như một con ốc sên chui mình vào trong vỏ. Tiếng nức nở thoát ra từ đôi môi nhỏ xinh. Anh lắc đầu, biết rằng cậu là kẻ cứng đầu ương bướng chỉ thích mềm chứ không thích rắn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, anh dịu giọng nói:
“Sao không chịu về?”
“Vì… hức… vì… Hyukie…hức…ghét tôi… hức…”
“Tôi ghét cậu vì cái gì chứ?”
“Vì… hức…vì…tôi làm hư… máy tính…”
“Tony!!! Nghe này…”
“Vì trong đó có… những sáng tác của Hyukie…hức…”
“Tony!!! Tôi không ghét cậu vì…”
“Vì Hyukie đã tốn rất nhiều… hức…thời gian để sáng tác…”
“Tôi nói tôi không ghét cậu. Có nghe không hả Khỉ ngốc???”
“Hức… Hyukie nói Hyukie không ghét…huh… tôi???”
“Phải!!! Ngốc ạ!!!”
Hyuk mỉm cười nhìn vào đôi mắt lệch lấm lem nước đang tròn xoe nhìn anh. Đôi môi hồng khẽ mấp máy:
“Vì sao???”
Vươn hẳn người về phíc trước, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng
“Vì tôi… yêu cậu…Hiểu chưa hả Khỉ ngố???”
.
.
.
Cậu chớp mắt.
“…”
Chớp thêm cái nữa.
“Tôi… thích… cậu… nên dù thế nào… tôi…”. Anh lắp bắp vội quay đi dấu cái màu đỏ đang lan dần trên mặt mình nhưng chưa kịp thì đã bị cậu kéo ngã xuống giường.
“I love you too, Hyukie!!!”
Tony đưa tay vòng qua cổ Hyuk kéo anh vào một nụ hôn cuồng nhiệt hơn khi nãy mà không hề biết rằng có… 6 con mắt đang dõi theo họ.
“Cuối cùng mọi chuyện cũng tốt đẹp phải không Junnie?”
Taya khều khều hyung mình khi mắt vẫn không rời khỏi những thứ trong căn phòng kia.
“Hừm!! Thằng Hyuk đổi cái máy tính để lấy con khỉ. Lời chán!!!”
Thủ lĩnh H.O.T xoa cằm ra chiều tự đắc. Vocal chính của nhóm huých nhẹ vào người anh thì thầm:
“Junnie! Hyuk hyung trả anh nhiêu tiền để làm chuyện này thế?”
“Cũng kha khá. Đi thôi!!! Anh sẽ đãi mấy đứa một chầu ra trò.”
Hee Jun khoác tay kéo hai đứa em (không hề) bé bỏng của anh đi chỗ khác.
“Nhưng hyung…còn cái ga giường của em thì sao???”
JunTa nhìn chằm chằm vào bé Won dễ thương – người vừa hỏi với vẻ mặt thánh thiện. Jun nhún vai phán một câu và kéo Won ra khỏi nhà cùng với Ta.
“Hyuk sẽ mua một cái khác.”
Về phần Woo Hyuk, dù tay đang nắm chặt lấy đôi chân trần của khỉ nhưng trong đầu anh lại nghĩ đến một chuyện hoàn toàn không… ăn nhập gì với tình huống hiện tại.
‘Tên Gizmo mắc toi nhất định phải đền cái comp mới cho mình =’’=’
"Sao thế hyung?"
"Không có gì. Chắc là cảm xoàng."
-- End --
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét