[Feeling] Về Kangta Ahn Chil Hyun - Taya có đổi thay?
1 bài feeling mà bản thân mình rất thích. Xin post lại cho mọi người đọc.Tác giả: NovemverRain
Bài này nhớ viết từ thời sơ khai của Chotifamily là hotwonderland *giơ ngón tay ra đếm*: cũng phải 3-4 năm rồi. Nhớ là sau khi viết bài này, Rò cũng có một bài rất chi là tình cảm cho Ta, rồi sau đó còn một vụ tranh luận om xòm gì đó về "tình yêu với Ta".
Tối qua ngồi đọc lại những dòng mình viết bỗng nhiên nhận thấy bao nhiêu thời gian đã qua; nghe nhiều và xem nhiều nhạc của người khác - thậm chí vài tháng gần đây, tai không có khái niệm nhạc H.O.T; từ hồi ChotiFarm. không còn lại càng hiếm khi nhắc về những người đó, vậy mà tình cảm đó, cảm xúc đó vẫn không hề thay đổi. Từng chữ, từng dòng trong đó vẫn là tình cảm, suy nghĩ của mình bây giờ về Ta, về H.O.T và về JTL. Tự nhủ với lòng, không quan tâm gì về Ta đâu nhé, chẳng qua là thành viên của H.O.T mà biết thôi. Thế thì làm sao mỗi khi nghe thoáng thấy TV có nhắc đến tên cậu ấy hay thoáng thấy bài báo nào có in tên cậu ấy là giỏng tai lên nghe hay vồ lấy tờ báo để đọc? Mình có thể chê bai cậu ấy đủ thứ với các vợ của cậu ấy, có thể thậm chí không thể nhìn được những ảnh thuộc loại "bao tải" của cậu ấy, nhưng một người lạ nào thử nói xấu hay chê cậu ấy trước mặt mình xem, lại chả được "chấn chỉnh" ngay ._. Thế mới biết là không nên tự mình chối bỏ mình nữa

---------------------
Vốn định viết cho cậu từ lâu rồi, nhưng bao nhiêu lần nhấc bút lên rồi lại đặt bút xuống, tôi không biết phải viết gì cho cậu, đơn giản một điều tôi biết về cậu ít quá. Tôi không muốn so sánh cậu với ai khác, bởi vì rồi thể nào nó cũng thành một cuộc luận bút gay gắt không hồi kết thúc, mà suy cho cùng thì mọi sự so sánh giữa những thứ không cùng thang đo đều là khập khiễng. Vậy thì chỉ là những suy nghĩ, những cảm giác về cậu thôi nhé. Về bản thân cậu mà thôi.
Trước tiên tôi muốn gọi cậu là Taya, lạ lùng, tôi thích âm điệu của cái tên ấy lắm, cũng như gọi Hyukie hoặc Junnie hay Wonnie vậy (Tony thì khỏi lựa chọn nhé), hoặc nếu không thì là Hyunie (như trong các fanfic họ thường gọi cậu). Cái tên Kangta tôi nghe nó cứ trơn tuột và buồn cười làm sao ấy.
Lần đầu tiên tôi biết đến cậu, đồng nghĩa với biết đến H.O.T đó là trong liveshow2001. Tôi không biết đó có phải là may mắn cho tôi không, mà cũng là may cho H.O.T, đó là một show diễn đỉnh cao. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi tôi nhìn thấy 5 con người đó đứng trên sân khấu, trong trang phục trắng, với tôi, bây giờ nó vẫn là hiện thân của sự hoàn hảo. Và cậu lúc đó, đẹp lắm, thực sự đẹp, tôi thích cái áo len trắng cao cổ, cái áo khoác dài trắng ôm gọn lấy thân người mảnh của cậu, (tôi vốn vẫn thích phong cách ăn mặc như vậy ^^), cái mầu tóc cùng cái kính vàng nhạt, tất cả đều rất hợp với cậu, nó mong manh nhưng xa vời lắm. Và nếu như lúc đó không có một thằng nhóc mặt lạnh nhảy ra từ trong bức tượng (trông như tượng của thổ dân Châu Phi) chỉ trỏ nói năng một cách rất xấc xược thì có lẽ tôi đã hoàn toàn bị cậu chinh phục rồi. Khi ấy ấn tượng về Hyukie quá mạnh, cộng thêm cái bài Right here waiting của Richard Max vốn là bài tôi cực kỳ yêu thích, bởi nó buồn nhưng lại lạnh lạnh và không uỷ mị, nhưng qua giọng hát của cậu, nó đã trở lên sướt mướt một cách không thể chịu đựng nổi. Và vì vậy, thành ra tôi lại có ấn tượng xấu về cậu.
Trong những ngày tôi mới lũn tũn bước vào thế giới của H.O.T, tôi rơi tọt vào một đám chỉ toàn là fan Hyukie và những người đó đa số ghét cậu… số còn lại thì có lẽ chả có tình cảm gì nên không ý kiến. Những thông tin về cậu chỉ xoay quanh kiểu như vì cậu mà H.O.T tan rã, vì cậu mà SM ngược đãi Junnie, hình ảnh cậu được vẽ lên trong đầu tôi từ những lời nói của họ là một con người giả tạo, tài năng bình thường thôi (so với Junnie), tất cả đều là do cậu được ưu đãi hơn từ phía SM. Ngay sau đó, củng cố thêm cho những lời nói đó là tôi được biết đến những show diễn đầu tiên của H.O.T. Trong đó, cậu nói nhiều quá, thậm chí nói át cả Jun chứ đừng nói gì là nhường 3 thằng còn lại. Rồi màn khoe người một cách rất vô duyên trong I Yah! mà theo như lời Furture nói thì đó có thể được hiểu rằng nó tượng trưng cho tình cảnh của “một kẻ bị cướp đoạt gần như toàn bộ những gì mình đã có khi nói về xã hội vật chất và quyền lợi trẻ em”.
Rồi tôi biết được gì thêm về cậu nhỉ?
Cậu hát giọng mềm mại, lại có sở thích kéo dài giọng ra như thế. Thực ra với một kẻ trong 2 năm liền ngày nào từ 4 giờ đến 6 giờ chiều “bị” “luyện tai” bởi Chế Linh và Ngọc Sơn thì cái cách nhấn nhá của cậu cũng không lấy gì làm khủng khiếp cho lắm. Tôi phải thừa nhận là nhạc của cậu đa dạng, nó không lạ, nhưng mỗi bài có những nét tiết tấu riêng, hầu như rất ít bị trùng lặp, với một nhạc sĩ có tuổi đời còn ít như cậu thì đó thực sự là một sự cố gắng lớn trong cách thể hiện các chất liệu của âm nhạc. Tôi đặc biệt thích cái tiếng sáo dạo đầu của Hwan hee (It’s raining since you left me) và tiếng chuông bạc lảnh lót cùng giai điệu dịu dàng của saxophone trong Wedding X’mas.
Đọc hết những gì cậu viết (cả những album solo sau này) tôi phải thừa nhận một điều là chúng rất thích hợp với những người muốn tìm kiếm thứ tình cảm đời thường, yêu đương lãng mạn hoặc hờn ghen vụn vặt trong âm nhạc. Dù tôi thích Hwan hee thế nào đi nữa thì tôi cũng chỉ đọc lyric của nó được một lần duy nhất thôi (làm mình lại nhớ đến Do or Die của Hyukie, xấu hổ ^”^). Ngay cả Gure! Gurohge! (We can do it!) với kiểu rất chi là cỗ vũ tinh thần tuổi trẻ thì lời lẽ của nó cũng mới chỉ dừng lại ở mức cố động rất chung chung, tôi không tìm được những thông điệp sâu sắc gì trong đó.
Cộng lại tất cả những điều đó, tôi thành ra... ghét cậu!
Vậy thì làm sao tôi lại có giây phút nảy ra ý định viết cảm nhận về cậu nhỉ? mà lại là với mục đích để chúc mừng sinh nhật cậu!!!
Cái ngày đầu tiên tôi quan tâm đến cậu, quan tâm một cách đúng nghĩa ấy, chính là giây phút đầu tiên tôi xem Making album 1st. Vẻ mặt mệt mỏi của cậu sau mỗi buổi luyện tập, nhưng trên đường về vẫn gân cổ hát Free to fly cùng mọi người, cái vẻ chúi mũi vào xem lịch công việc nhưng mắt thì nhắm tịt lại ngủ gà gật. Phải chăng tôi mong muốn tìm kiếm một hình ảnh Taya khác, hình ảnh một Taya ích kỷ, giả tạo như tôi từng được nghe nói đến, nên tôi đã vô cùng bất ngờ trước những hành động quá đỗi bình thường thậm chí trẻ con của cậu. Cậu cứ chúi đầu vào đám đồ ăn và để cho Wonnie đập vào đầu bồm bộp. Mà cậu luôn là người bị Junnie đe nẹt hoặc Wonnie bắt nạt. Bắt đầu từ đó, tôi vẫn nghe người khác nói về cậu nhưng với một thái độ tích cực hơn, quan tâm đến thái độ của người khác với cậu hơn, cùng với đó là xem hình ảnh cậu trong những funfact mà tôi có được.
Vậy thì bây giờ, đọng lại trong ký ức của tôi hình ảnh về Taya trong H.O.T là thế nào nhỉ?
Một Taya với khuôn mặt nhợt nhạt, mắt đỏ hoe, miệng lầm bầm những gì không rõ, nắm chặt tay Tony khi Tony bị kiệt sức sau buổi biểu diễn…
Một Taya với mái tóc đẫm mồ hôi dính bết, khuôn mặt mệt mỏi như sắp đổ gục xuống sàn diễn nhưng vẫn gân cổ hát Hope và dance nhiệt tình đến mức với động tác chỉ tay lên trời khiến tôi cũng bất giác phải ngửa cổ nhìn theo xem có gì hấp dẫn ở đó không…
Một Taya với giọng nói nghèn nghẹn không giấu nổi lo lắng và nước mắt dàn dụa trong buổi Guerilla Concert…
Một Taya với đôi mắt khép lại, mí mắt khẽ rung rung và khuôn mặt biểu cảm đắm chìm trong lời hát của The promise of H.O.T…
Một Taya với tạo hình trong sáng, thánh thiện như một hoàng tử bước ra từ câu truyện thần tiên nào đó hát Greatest love of all…
Tôi chợt nhận ra rằng từ trước đến nay, tôi chỉ chú ý đến mồ hôi và những giọt nước mắt của Hyukie cùng những thành viên khác mà không hề để ý gì đến cậu. Tôi không biết rằng mồ hôi đã đổ thì ai cũng nhau, nước mắt đã tuôn thì dù là của ai cũng mặn như nhau, khi đã đau rồi thì không thể phân định ai đau hơn ai đau kém... Và rằng tôi không thể vì thể loại âm nhạc cậu sáng tạo, cách mà cậu thể hiện chúng không hợp với sở thích của tôi mà tôi có thể phủ nhận sạch trơn mọi cố gắng và nỗ lực của cậu.
Vậy đó, khi nhìn cậu dưới một khía cạnh khác, một tâm lý khác, một cách khách quan thì rõ ràng không thể đòi hỏi nhiều hơn ở cậu. Trong mọi loại hình sáng tạo nghệ thuật, “trải nghiệm” luôn đóng vai trò rất quan trọng, bạn có thể rất thông minh, ham học hỏi, hiểu biết nhiều, tất cả những điều đó đều ôkie, nó hỗ trợ rất nhiều trong công việc của bạn, nó sẽ khiến cho kỹ năng của bạn thuần thục và hoàn hảo hơn, nhưng khi bạn đã có “trải nghiệm” bạn sẽ lồng vào đó những cảm xúc thật của bạn, kết quả tạo ra sẽ sống động hơn nhiều, thế nên người ta mới luôn nói đó là “những đứa con tinh thần”. Cậu, một thằng nhóc chưa đến hai mươi tuổi, lớn lên trong một gia đình sung túc, có một tuổi thơ đầy đủ và hạnh phúc, cậu không gặp một xung đột tình cảm nào quá sâu sắc ngoài sự kiện con cún hoặc con gà cậu nuôi bị chết. Lẽ dĩ nhiên, cảm nhận của cậu phải khác với những người có hoàn cảnh mồ côi, gia đình bị phá sản hoặc bị bạn bè phân biệt đối xử…
Tất cả mọi người… hãy nắm tay nhau…
Và hãy ngước nhìn bầu trời…
Hãy cùng nhau tạo nên bức tranh thế giới…
Thật rực rỡ và đẹp đẽ…
Chúng ta hãy nắm tay nhau…
và cùng nhau tạo nên nó…
Những lời lẽ đó thật trong sáng và giản dị, nó có thể cho thấy chính suy nghĩ của cậu. Có lẽ nếu như cậu không bước chân vào showbiz, tôi có thể rất dễ dàng hình dung ra những bước đường sau này của cậu, tốt nghiệp đại học, có một công việc ổn định, có gia đình, có cuộc sống bình thường cũng như của cha mẹ cậu… Mà biết đâu như vậy lại tốt hơn cho cậu, vì cậu sẽ không phải chịu bất kỳ một áp lực hoặc những tổn thương mà cậu chưa chuẩn bị tinh thần tốt để trải qua. Vậy cho nên sau tai nạn đó, cậu đã ít nhiều thay đổi phải không, một cậu nhóc được bao bọc như cậu đã biết đau rồi phải không, đã bắt đầu nhận ra rằng thế giới này không đơn giản, không dễ dàng để có thể làm bất kỳ điều gì cậu muốn phải không? tôi nhận thấy một chút gì đó ngậm ngùi, một chút gì đó như cay đắng, và cả sự cứng cỏi hơn trong lời lẽ của Illusion. Và tôi mừng vì cậu đã có những trải nghiệm như vậy, dù đau đấy, cay đắng đấy,… nhưng cậu đã vượt qua được...
Trong những buổi đầu của H.O.T, với một team leader tuy luôn vui vẻ, nhưng đôi khi có vẻ như hơi bắng nhắng quá đà (một vài lần trên sân khấu Hyukie hoặc Tony đã phải khẽ nhắc) thì một Taya nhanh miệng, dễ thân thiện và có phần điềm tĩnh hơn ở bên cạnh là điều cần thiết. Ngoài ra, khi theo dõi các thời kỳ của H.O.T, tôi không thấy cậu được ưu ái hơn tất cả những thành viên còn lại (nếu xét đến vai trò là một vocal chính của cậu). Ví dụ như: với Candy trong lễ trao giải KMTV 96, sân khấu là của cậu-Jun và Hyukie (dĩ nhiên là cậu vẫn nhiều hơn), hai cái áo xanh và một cái áo vàng chạy khắp sân khấu, còn hai cái áo đỏ và da cam hai bên gần như không được một lần xuất hiện trên màn hình (à mà vài giây cuối thì Wonnie có chạy ra chỉ trỏ gì đó); đến We are the future trong lễ trao giải KMTV 97, phần vocal của cậu đã được chia đều cho Jun và Tony rồi; rồi với Hope (remix) trên sân khấu KMTV98, thật đáng ngạc nhiên là cậu chỉ xuất hiện vài giây đầu tiên rồi sau đó là mất hút, đến phần gần kết thúc bài hát mới nhảy ra luyến láy một chút nữa, có cảm tưởng như toàn bộ phần vocal (đa số là Jun và Tony hát) chỉ là phần đệm, làm nền cho phần rap của Hyukie và Wonnie; còn ở KMTV 99, phần phát biểu cảm ơn được giành cho Tony và sân khấu năm đó với Get it up là giành cho Junnie và Tony.
Và rồi tôi nhận thấy trong những lời cảm ơn của các thành viên mỗi khi kết thúc quá trình thực hiện các album, tên cậu luôn luôn được ưu ái nhắc nhiều hơn cả. Các thành viên khác từ Junnie cho đến Hyukie rồi Tony, Wonnie luôn coi cậu như là người hỗ trợ cho họ và ở bên cạnh họ những khi họ khó khăn. Đến bây giờ thì với tôi điều đó không còn là khó hiểu nữa. Dĩ nhiên, với môi trường sống từ nhỏ như vậy, cậu có gia đình và bạn bè bên cạnh và bao bọc, điều đó tạo cho cậu sự chu đáo và nhiệt tình với mọi người xung quanh. 5 năm sống và làm việc cạnh nhau, không thể phủ nhận cậu yêu mến mọi người và được mọi người yêu mến.
Những gì thuộc về cậu sau H.O.T thì tôi không biết nhiều lắm ngoài ấn tượng một Taya khoẻ khoắn, đầy sức sống với những chiếc áo len nhiều màu sắc trong serie ảnh fashion thu-đông chụp cùng với Junnie. Mà cũng nhờ ơn cậu nên trong cái nóng 390C của mùa hè mà bạn tôi lại nhận được một chiếc áo len bảy sắc cầu vồng vừa nặng, vừa dày (nhưng mà đẹp ^^).
Và hơn tất cả là từ “phản bội” được gắn lên tên của cậu.
Ngày ấy, trong liveshow 2001, cậu với cây đàn piano, Junnie với Persia Black Hole đậm chất rock, Hyukie với những chiếc áo phông Newest, Tony với hình tượng sexy và “phô giọng” cố ý, Wonnie với cái clip theo kiểu ta bắn chết quá khứ và hiện tại để hướng tới tương lai, mọi thứ đã quá rõ ràng phải không? Dù các cậu có bao biện cho cái cuộc chia tay ngập tràn nước mắt và có cả máu của cậu nữa, bằng những từ ngữ bi luỵ hoặc lãng mạn hoá thì mọi việc vẫn cứ là an bài rồi, và các cậu đã chuẩn bị sẵn cho mình những con đường riêng rồi phải không?
Tôi không có một sự lựa chọn nào khác…
điều đó còn khó khăn hơn nhiều để có thể nói ra.
Tôi đứng ở nơi đây, luôn luôn là vậy…
Tôi muốn giữ lời hứa của chúng ta, nhưng tôi không thể có sự lựa chọn nào khác.
Tôi không có đủ sức mạnh để có thể giữ bạn lại, và thời gian trôi đi, bạn càng rời xa.
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là để mắt tôi dõi theo bạn….
Cho dù sự thật có là thế nào đi nữa, ai đúng, ai sai, ai có lỗi, ai phản bội,… nhưng bởi vì cậu đã nói như thế, bởi vì cậu cũng đau khi mọi việc kết thúc như vậy, bởi vì hình ảnh một Taya trong sáng và tốt đẹp của H.O.T vẫn tràn đầy trong trí nhớ tôi,… vậy thì tôi chấp nhận, cho dù cậu có bất cứ lý do gì… tôi tin cậu.
Chính cậu là người đầu tiên nói những từ như “eternal” và “forever”, “never gonna say goodbye”,... ngày ấy, bản thân cậu, những thành viên khác của H.O.T và các fan của cậu còn quá bé bỏng non nớt để tin vào những lời nói đó.
Lời hứa bên nhau mãi mãi,
chỉ là giấc mơ trong một khoảnh khắc…
Phải, đến lúc này, khi tất cả đã chấm dứt, khi đã trải qua những thăng trầm, đã biết được những cái giá phải trả rồi cậu mới nhận ra rằng lời hứa đó chỉ là một giấc mơ không thực. Nhưng cậu khác Hyukie, anh ấy cũng nói cho rằng “lời hứa mãi mãi bên nhau chỉ là lời nói dối” và rằng anh ấy không thể thực hiện lời nói đó, nhưng anh ấy vẫn khẳng định tình yêu của anh ấy là thực, nó vẫn còn và vì nó anh ấy sẽ cố gắng hết mình. Còn cậu, cách thức của cậu chính là quên đi tất cả hoặc là cậu đang cố thể hiện cho mọi người thấy cậu sẽ là như vậy. Những lời nói này phải chăng cậu muốn giành cho những người anh em của cậu:
Nhìn bạn chìm đắm trong nỗi buồn luôn luôn đau đớn…
chỉ có duy nhất một điều hãy quên đi tất cả,
hãy xoá nhoà mọi thứ…
tôi nghĩ là chỉ như vậy thôi…
Nhưng cậu ngốc lắm, cậu thật là ngốc, cậu rất biết cách làm cho mọi người ghét cậu, cậu có biết rằng những lời đó khiến cho chúng tôi, các fan của H.O.T đau lắm không. Cậu tưởng rằng, chỉ cần nói quên là sẽ quên đi được tất cả sao? Ừ, mà nếu như điều đó làm cho cậu đỡ đau hơn, thì tôi cũng sẽ mừng cho cậu, chỉ cần cậu sống thoải mái thôi phải không. Nhưng cậu đã nói thế thì tại sao cậu không làm được điều đó, tại sao tôi vẫn tìm được những lời này trong ca từ của cậu...
Một quãng thời gian dài đã thực sự trôi qua
Chúng ta xa cách nhau đã lâu rồi,
Tôi thực sự không thay đổi… vẫn như ngày xưa thôi…
Thậm chí, mặc dù các bạn không tin vào điều đó, nhưng đó là sự thực…
Tôi chỉ khép kín bản thân mình, và tự nói với mình rằng tất cả đều vẫn ổn,
điều đó đã trở thành thói quen rồi, khi mà tôi không còn có các bạn bên cạnh...
Cậu à, thì ra cậu cũng nhận thấy không còn mấy ai tin Kang ta bây giờ lại là Taya của ngày xưa đâu nhỉ, cái ngày xưa ấy chỉ cách đây có vài năm thôi đấy. Nhưng rồi tôi giật mình, Tony bây giờ cũng đâu phải Tony ngày trước, vậy tại sao tôi vẫn nhìn anh ấy một cách bao dung như vậy nhỉ? Tại sao tôi khó chịu khi nghe cậu nói rằng “tôi không phải là Kang ta của H.O.T” trong khi tôi lại tự hào khi nghe Wonnie chững chạc khẳng định “tôi là thành viên của JTL”. Tôi đã từng nói rằng sự thay đổi của những Hyukie, Tony, Wonnie chỉ là hình bóng bên ngoài của họ thôi, còn tâm hồn họ vẫn cứ là những member của H.O.T cao ngạo ngày trước, và rằng họ thay đổi là để trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn… Tôi chưa từng xem cậu biểu diễn sau khi rời H.O.T, thậm chí, chưa thực sự nghe cậu hát trọn vẹn một bài nào trong album solo của cậu. Vậy tôi không có đủ tư cách để đánh giá về sự thay đổi của cậu.
Nhưng tôi biết một điều, một người làm việc thì bao giờ cũng khó khăn hơn nhiều người cùng làm, tôi nghĩ rằng cậu và Junnie sẽ vất vả hơn Hyukie, Tony và Wonnie, họ có ba người, dù có gặp nhiều khó khăn đến thế nào đi nữa, họ sẽ cùng nhau chia xẻ, cùng nhau gánh chịu, còn cậu và Junnie thì chỉ có một mình. Thế thì cái cách mà cậu “khép kín bản thân mình”, cái cách mà cậu cố gắng “quên đi tất cả”, “xoá nhoà mọi thứ”, nếu cách đó có thể làm cho cậu mạnh mẽ hơn, cứng cỏi hơn và làm tốt công việc của cậu hơn thì hãy cứ làm vậy đi nhé,…
Tôi, từ bây giờ, chắc vẫn sẽ không có thời gian nghe cậu hát, chắc vẫn sẽ không thường xuyên dõi theo những tin tức và hoạt động của cậu,…
nhưng tôi…, từ bây giờ, đã có lòng tin ở cậu… Taya a!
----------------------------------------------
[Feeling] For my An Chil Hyun ~~~
- Kangta - Confession
Nụ cuời đến cả ánh duơng cũng phải lu mờ... Đây mới là Ahn Chil Hyun in H.O.T. ...♥
Tự dưng hôm nay gặp được MV này của anh. Trước cảm thấy bức xúc vì ít
khi nào SM chịu làm cho anh 1 cái MV gọi là "đàng hoàng", nếu như không
xào nấu thì cũng là lắp ráp. Nhưng sau lại yêu MV này vô hạn.
Chả biết dạo này không hiểu sao nghĩ về Hyunnie lại cảm giác rất rất kì
lạ. Anh khi không liên quan đến SM thì rất khác. Lúc ở Trung đóng phim,
tuy bản thân không hề thích đâu, nhưng được thấy anh quậy vui vẻ, làm
trò hay tưng tưng, lại tự nhiên thấy rất mãn nguyện. Mong anh về Hàn, về
thì về rồi nhưng sao anh quay video cho SM anh không cười hả Hyunnie,
anh cười rất đẹp mà, phải cười lên chứ~~~ ngay cả cái nụ cười tình huống
cũng không thấy nó đẹp tí nào hết. Có lẽ Hyunnie với nụ cười thật sự là
khi trên sân khấu, là khi anh gặp fans phải không?
Chả hiểu vì sao và tại lẽ gì mà khi nghĩ về Taya luôn cảm giác thấy gì
đó nhẹ nhàng, có lẽ nó giống như màu xanh dịu mát của anh vậy.
Hyunnie à, tôi yêu nụ cười tươi, chân thật và ngọt ngào của cậu, cậu hãy cười như vậy đi. Được không?
Xem MV tự hỏi sao không biết sớm hơn, không theo sát anh gần hơn. Xem
cái MV SM cảm ơn fans Châu Âu. Lần mò tìm trong đống comment cái tên
quen thuộc để like mà tìm hoài không thấy. Mọi người quên anh rồi hả?
Chợt giờ tôi lại thấy ghét cái cách mà mọi người gọi anh là tiền bối, là
đàn anh. Vui thì có đó vì cậu xứng đáng, hạnh phúc cũng có vì cậu thành
công. Nhưng sao Hyunie à, vui nhưng đau, hạnh phúc sao lại nhuốm màu
xót xa thế này???
Chợt thấy yêu lắm lắm biển stick xanh hòa lẫn bóng trắng. Yêu cả cách
anh ngồi yên đó, cười vui vẻ và hát, ánh nhìn dịu dàng, trìu mến và thân
thương đến nao lòng. Đây mới là Hyunie mà tôi hằng yêu thương. Chỉ ngồi
1 chỗ thôi nhưng từng cử chỉ, từng hành động đều nhẹ nhàng và tuyệt đối
cuốn hút. Người nghệ sĩ thật sự là người làm chủ sân khấu ngay cả khi
không di chuyển.
Tự dưng nhìn bóng hình anh lẻ loi giữa những muôn vàn màu sắc, lại thấy
anh dường như cô đơn, nhỏ bé lắm. Rồi lại nhớ những câu chuyện từng đọc
đâu đó. Nhìn lại. Chợt giật mình sao Hyunie của tôi phi thường và mạnh
mẽ vậy.
Phải, tôi yêu Hyunnie ngày xưa, cậu trai nhỏ can trường và đáng yêu đó. Nhưng tôi cũng yêu cả anh nữa Kangta.
Tôi yêu cách anh chọc ghẹo, chơi đùa với anh em trên sân khấu...
Yêu cách anh nhăn mày, nghẹn ngào khi nhận giải, kết quả của bao tháng ngày tràn ngập nước mắt, và máu.
Hay khóc chỉ vì bên dưới mãi gào thét Ahn Chil Hyun ~ Ahn Chil Hyun ~ Ahn Chil Hyun ~ Saranghae ~
Tôi yêu cái cách anh hòa mình, say sưa trong giai điệu của chỉ riêng anh...
Yêu cách anh cười xấu hổ hay phấn khởi thường dùng tay che mặt...
Hay trầm ngâm suy tư cho bài hát mới...
Tôi yêu cái cách anh đứng sau, luôn đưa đàn em lên trước, và hát rất ít trong các concert...
Yêu cái cách anh cuối mặt bước đi, lạnh lùng đối mặt khó khăn, giông bão...
Hay bình thản trả lời kí giả trong họp báo với tư cách PD SMent.
Có lẽ tôi yêu anh chưa lâu. Nhưng Hyunnie à, Taya à. Tôi thật sự yêu anh! Rất nhiều và rất nhiều.
À! Taya của tôi ơi! Bất kì ra sao, việc gì xảy ra, mọi người như thế
nào,... Hãy cứ lạc quan, vững tin mà sống nhé. Tôi sẽ rất rất hạnh phúc
nếu cậu thường xuyên dùng "tuyệt kĩ thiên thần cười". Này! nhưng chớ
dùng nhiều trước gái nhé. Theo cậu hết thì khổ đó..=]]]..
Viết cho cậu, vào 1 ngày không đặc biệt... nhưng ...tràn ngập tình yêu.
....
[Feeling] Pray for me... Pray for You!
Chỉ là.. lúc này .. thấy thật buồn.Cũng chẳng hiểu bản thân mình buồn vì chuyện gì nữa… Hoặc có quá nhiều chuyện .. đến nỗi không muốn nghĩ.
Ngồi next hết bài này đến bài khác… Nhạc vui cũng có, nhạc buồn đến ảo não cũng có…
Next rồi lại next….
Dừng lại Pray for you…Kiếm tìm một sự an ủi…
Nhưng… lại cảm thấy còn buồn hơn …
Khi … Mọi thứ giờ đã không còn như trước nữa.
Đã bao nhiêu tin đồn rồi… uh thì đã bao lần nói thảo luận… gì … gì đó…
Hi vọng cũng thật nhiều….
Chợt nhớ lại ngày mùng 7 tháng 3….
Khi nhìn 5 con người ấy đứng bên nhau…
Thật sự hạnh phúc….Những giọt nước mắt của niềm vui không ngừng rơi.
Đôi khi lại chỉ cần thế thôi….
Chỉ cần thấy các anh ôm nhau như thế là đủ…
Thấy nụ cười rạng ngời trên môi của các anh là đủ.
Moon Hee Jun, Jang woo Hyuk, An Seung Ho, Ahn Chil Hyun. Lee Jae Won …
Ngày hôm đó đẹp hơn bao giờ hết.
Chỉ cần những khoảng khắc đó thể thôi.
Để…
Khi cảm thấy cô đơn thì chỉ cần nhìn những nụ cười tuyệt vời đó đủ để thấy trái tim còn yêu thương…
Khi gục ngã trước một thế giới đang dần sụp đổ thì chỉ cần nhìn những con người đó đủ để biết rằng mình cần phải đứng lên.
Chắc chắn rằng lời hứa “ Tôi yêu bạn” không phải là lời nói dối .. phải không?!
Đó chính là lời nói có sức mạnh to lớn nhất.
Để…
Một ngày nào đó… Chúng ta sẽ gặp lại nhau… Có phải không?!
Để Tôi có thể nói rằng " Tôi cũng yêu bạn " thật nhiều.
Pray for me ~Pray for you ~!
@ljnk351004
.....
[Feeling] Nhật kí H.O.T Fan
14 năm tồn tại và 2 năm yêu thương...tôi biết đến Choti trong một ngày lập đông mang theo hơi gió lành lạnh trên con phố ít người qua lại..
ngắm nhìn bầu trời xanh thoảng qua hơi nắng và gió nhẹ..chòm mây trắng vờn nhẹ giữa khung trời thăm thẳm
ngắm nhìn chiếc đĩa xa lạ với hình ảnh một cô gái ..tôi ngước nhìn cô gái bán đĩa và khẽ hỏi..: "nhạc gì vậy chị?"
cô gái cười nhẹ với tôi và bảo: "nhạc Hàn đó em"
và...
trong cơn gió nhẹ cùng nụ cười xã giao của cô gái tiệm đĩa nơi góc phố..
H.O.T đã bước vào cuộc đời tôi..
nhẹ nhàng như cơn gió và nụ cười ấy..
lớp 12...
những cuộc thi cử bắt đầu làm tôi bận rộn, không còn thời gian chú tâm vào điều gì khác ngoài những con số và sách vở dày cộm..và rồi cứ như thế..tôi đã quên một điều gì đó nơi trái tim đã từng rung động
cuối cùng cũng được vào đại học..mẹ nhìn tôi mỉm cười: "làm tốt lắm con..cố gắng học vì tương lai nha con"
tương lai của con?
là trở thành người thiết kế và vẽ ra những bộ trang phục..
và quan trọng hơn..kiếm tiền..?
mẹ lại nhìn tôi mỉm cười : " uh, là tương lai đó con...cả hạnh phúc nữa"
tôi cười nhạt..."hạnh phúc là lập gia đình và có những đứa con xinh đẹp hả mẹ?"
tháng 9
bước vào đại học...
đi vội qua những đường phố đầy nắng bụi của Sài Gòn..bất chợt một cơn mưa mang theo hương gió của ngày thu...
hôm nay khai giảng là 5/9..thế mai là 6/9..mốt là....
7/9
...
nước mắt lại chảy dài vì nhớ...
thu về trong cơn mưa ..bất chợt làm tôi giật mình...
chiếc đĩa cũ mang H.O.T đến bên tôi...và H.O.T đem cuộc sống thứ 2 giành tặng cho tôi..để cho tôi được sống là chính mình một lần nữa...
bước vào các trang web về H.O.T...cảm giác như được sống trong ngôi nhà của chính mình..ở nơi ấy tôi được thở, được cười, được hạnh phúc và cả được khóc thật lòng...
và ở nơi ấy...tôi đã biết tình yêu...
vì yêu thương mà chờ đợi..
vì yêu thương mà hi vọng..
vì yêu thương mà cố gắng..
vì yêu thương mà bước đến trên con đường không biết điểm dừng lại
và vì yêu thương mà đớn đau...
1."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T
2."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
3."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
4."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
5."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
6."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
7."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
8."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
9."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
10."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
11."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
12."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
13."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
14."Xin chào các bạn, chúng tôi là H.O.T"
.....
14 năm đã qua đi..liệu tôi có thể tiếp tục được phép chờ đợi?
dù lớp bụi thời gian có ngày càng dày hơn..
dù vòng quay khắc nghiệt của cuộc sống vẫn cứ tuần hoàn..
dù những cơn mưa không còn trong trẻo xinh đẹp như những ngày tôi còn thơ bé đôi chân trần chạy nhảy dưới nó
dù lời hứa ấy có là lời nói dối...
thì tôi....
....vẫn sẽ chờ
....vẫn sẽ đợi
....vẫn sẽ tin tường
cho đến ngày..
chúng ta gặp lại nhau
14th anniversary
by Channi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét