[Drabble][TonHyuk][PG]Chuyện cỏn con
yeah, là trá hình của Ngắn ngắn hồi xưa xD~Happy
-từ bình-
Ngày nghỉ, Woo Hyuk nằm dài phơi nắng trước hiên nhà. Nói phơi nắng, nhưng mái hiên mát rượi, lim dim mắt một lát đã ngủ mất.
Seung Ho ngồi kề bên, ghế mây, cạnh còn có bàn trà xanh, mùi thơm thanh theo khói còn tỏa nhiên. Xem sách ảnh mà Woo Hyuk đem về. Đã mua rất nhiều, có nhiều thể loại từ nghệ thuật lãng mạn cho đến thời sự chính trị. Seung Ho luôn chậm rãi lật giở từng trang. Bên trong, có chữ viết tay của Woo Hyuk ghi chú lại. Tháu vô cùng.
Ngày mùa đông, gió lạnh len nhẹ nhàng giữa đám hoa cúc bé.
Mùa đông của phương nam nhạt lắm. Chỉ vừa đủ cho một cái ôm siết và môi cười tươi rạng.
Seung Ho đôi khi ngừng xem sách, liếc sang người đang ngủ say. Cười êm như ru tình. Rồi nghiêng nghiêng người hôn trộm.
Woo Hyuk thích làm một con mèo lười biếng, chờ miếng cá khô ngon lành chạm đến môi mình.
Vụt một cái, chỉ còn thấy vệt nắng bị bỏ lại bên hiên.
Con mèo lười cùng miếng cá khô đã bỏ đi đâu rồi.
./
bình thường
-từ bình-
Woo Hyuk ngồi co chân trên cái sofa yêu thích, nghiêng người tựa vào tay vịn, ăn dưa hấu. Phòng khách nhỏ xíu bị hai cái sofa xanh thẫm và đỏ sậm chiếm gần hết. Có giai điệu cũ của guitar vang lên xa xăm, khẽ khàng.
Từ chỗ ngồi, Woo Hyuk nhìn thấy phía sau lưng Seung Ho đang ở trong bếp. Cậu đang cắt dưa hấu. Cắt rồi lại cắt, nhẹ nhàng, thanh thản.
Buổi tối mùa đông, bên ngoài hình như là lạnh, hình như cũng cô đơn lắm.
Nhưng ở đây thì, Woo Hyuk thấy thỏa mãn, và hài lòng. Vì một trạng thái rất thư thả hiện tại của mình.
Con người ban ngày xông xáo đi khắp nơi, cười nói xã giao và làm rất nhiều việc có tên cùng không tên, hình như chỉ là ảo giác. Chỉ có bây giờ, mới là thật.
Woo Hyuk ăn hết miếng dưa trên tay rồi, đứng dậy đi vào bếp. Đứng sau lưng Seung Ho, tựa cằm trên vai cậu nhìn đôi tay có vẻ mềm mại kia đang cắt cắt gọt gọt. Từ từ nở nụ cười.
Ngửi được mùi dầu gội còn vương lại từ chiều, thấy những sợi tóc mai mọc lưa thưa, cả đuôi chân mày thỉnh thoảng nhướng lên, còn có chiếc khuyên tai bằng bạc nhỏ…
Ừ, Seung Ho gần lắm.
Woo Hyuk nghĩ, thực ra chỉ cần được ở kế bên, nhìn Seung Ho cắt dưa cho mình ăn, thì đã tốt lắm rồi.
./
12.12.2010
say
-từ bình-
Woo Hyuk về sớm nhưng cũng đã gần mười một giờ đêm. Xe đã đưa đi sửa nên quản lý chở Woo Hyuk về bằng xe của công ty. Khu phố chỗ Woo Hyuk ở khá yên tĩnh, Woo Hyuk bảo quản lý cho mình xuống ở đầu đường rồi đi bộ lên dốc về nhà.
Con dốc về đêm vắng lặng, chỉ còn nghe tiếng gió thổi u u qua tai. Lạnh buốt. Woo Hyuk nghĩ bây giờ chắc Seung Ho đã ngủ. Hôm nay lịch của cậu không dày lắm.
Chiếc bóng Woo Hyuk đổ dài trên mặt đường gồ ghề, nhấp nhô. Cảm thấy có chút cô đơn.
Rồi điện thoại trong túi áo khoác rung nhẹ. Mở ra mới thấy số của Seung Ho.
Woo Hyuk đột nhiên cảm thấy mình không hẳn là quá cô đơn.
“đã về đến chưa?”
“đang lên dốc.”
“ừm. đi chậm thôi, tôi đang ra đây.”
“đi đón à?”
“… lúc nãy trước nhà có người hỏi đi đâu, tôi bảo vì muốn ăn cam, nên đi mua.”
Woo Hyuk bật cười, nhìn trên mặt đường đã có thêm một chiếc bóng. Ngước lên thấy Seung Ho một tay cho vào túi, một tay đang áp điện thoại bên tai.
Hai người bước song song đi về. Seung Ho mở khăn len dài thậm thượt đủ màu xanh đỏ tím lục trên cổ mình ra, quàng một nửa lên cổ Woo Hyuk.
“nếu người ta trông thấy thì sao?” Woo Hyuk quay qua cười hỏi.
“tôi sẽ giả người say dựa vào cậu cho cậu dìu về.”
“à… vậy bây giờ cậu có đã đang say chưa?”
Seung Ho không nói gì, chỉ cười.
./
13.12.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét