[Oneshot][TonHyuk][PG] Don't cry - by Min
Author: MinPairing: TonHyuk
Genres: romance, SA
Disclaimer: They’re not mine
A/N: Một món quà đặc biệt dành tặng riêng cho Tango, viết vội dĩ nhiên nó ko hay. Mà lại happy ending. Nhưng vì là quà mà, nên người nhận vui lên nhé. Warm X-mas ~
DON'T CRY
_ Ồn quá đi!!! Anh vứt hết cái đống chuông gió cho tôi !!!
_ Nhưng lúc trước em đồng ý mua cơ mà?
_ Tại anh bảo anh thích gió, mua về cho nó vui, cho đổi gió, cho nhà có không khí nên tôi mới nghe theo anh chứ tôi đâu có thích.
_ Thì giờ em cứ cho là như vậy đi, rồi sẽ thích.
_ Tôi không 'cho là như vậy' được nữa, vì ồn quá mà tôi không nặn ra được chữ nào, chiều nay nộp bản thảo rồi.
_ A ~ Ra là cáu vì không viết được.
_ Nhưng cũng chẳng phải là lí do chính. Cơ bản là tôi ghét gió.
Những đoạn đối thoại vẫn đều đều xuất hiện trong tâm trí cậu cứ như chúng mặc định sẵn, cái vài ngày là lại tua một vòng. Cậu thở dài, nghĩ về khoảng thời gian cùng anh chung sống. Kể ra mà nói, đây có lẽ là mối tình đẹp nhất trong cậu, tính tới thời điểm hiện tại.
Cậu vốn là 1 nhà văn, nhưng toàn viết ra những tiểu thuyết rẻ tiền, lại tự vỗ ngực xưng mình là nghệ sĩ. Nghệ sĩ thì mộng mơ, thì xa rời hiện thực, thì có cái nhìn đẹp và được quyền yêu.
Anh là một kiến trúc sư, suốt ngày vác mặt ra ngoài đường mà đứng. Nhưng anh cũng lãng mạn không kém, đến mức cậu bỗng dưng trở nên mất cái thói mộng mơ của mình mà chỉ chăm chăm đi cười cợt anh.
Anh yêu gió, thứ luôn làm cậu nhăn mặt mỗi khi nó thổi qua, luôn bới tung đống bản thảo cậu vừa in để trên bàn. Gió thì có gì đâu mà thích??? Cậu ghét vì nó luôn gợi cho cậu về một tuổi thơ không hoàn toàn chỉ những điều vui vẻ.
Nơi cậu sinh ra là một vùng quê hẻo lánh, mùa hè thì nóng đến điên người, mùa đông thì mưa bão kéo đến liên miên. Nhà cậu vốn không được khá giả, căn nhà có 1 phòng khách, 2 phòng riêng và 1 gian bếp. Bức tường bên trái ở phòng khách vốn là bức tường cũ còn lại của căn nhà cổ bên cạnh, được tận dụng, nên chỉ chưa đầy 3 năm sau thì xuất hiện một đường nứt rất dài vắt ngang qua, ngước lên cứ có cảm giác tường sắp đổ vào đầu.
Ba mẹ cậu không có tiền nên không dám sửa lại ngôi nhà. Ngoài ra, phòng khách còn là nơi mẹ cậu kê chiếc giường sắt sát bên cạnh bức tường đó để ngủ. Cứ mỗi lần gió to, dù nằm trong buồng cậu vẫn không tài nào ngủ được, vì cậu còn bé nên nỗi sợ hãi mỗi lúc mỗi nhiều khi tưởng tượng ra cái cảnh bức tường bị sập và mẹ đang nằm bên cạnh. Nó được kéo dài rất lâu cho đến khi cậu lên Seoul và dành dụm mua được căn nhà này.
Dĩ nhiên cho đến giờ bức tường ấy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nỗi sợ hãi dường như chưa bao giờ biến mất trong cậu. Đêm tối, mỗi khi gió to cậu lại thức trắng, nín thở lắng nghe và giật mình mỗi khi nó đập rầm rầm vào ô cửa sổ.
Cậu không thể ngủ một mình, đó là lí do khiến cậu nằn nì anh dọn nhà sang bên cậu dù khi ấy mới vừa quen nhau và chưa chính thức bắt đầu yêu.
_ Anh làm cái gì thế này???
_ Mở cửa sổ, chứ còn làm gì?
_ Tự dưng lại mở làm gì?
_ Thì cho thoáng, ngày nào cũng đóng kín mít như thế không khí ẩm mốc bệnh người đấy.
_ Mở 1 cái thôi, ai bảo mở hết thế kia.
_ Thì nhà có bao nhiêu cửa sổ mở bấy nhiêu chứ sao, không thích thì làm cửa sổ chi cho lắm?
_ Nhà mua chứ ai làm.
_ Thế ngay từ đầu thấy nhiều cửa thì đừng mua.
_ Vì nó rẻ, được chưa? Đóng lại đi.
_ Cậu muốn thì đóng, đóng rồi tôi mở ra lại đấy. Cho nắng gió nó vào nhà chứ.
_ Tôi không thích gió !!!!
Anh bước vào căn nhà, làm rộn ràng cuộc sống tẻ nhạt của cậu. Tuy vậy không có nghĩa là cậu phải biết ơn anh.
Anh thích gió, bảo gió có màu vàng của lá úa, bảo gió thật tự do, chẳng thuộc về nơi nào cố định. Ừ, mây là của gió, nắng cũng của gió, mưa cũng của gió, thậm chí đến lá úa cũng thuộc về gió. Nhưng gió không của riêng ai, cũng như cậu không phải nơi anh thuộc về.
Vậy nên cậu càng ghét gió.
_ Sao cứ mở mỗi một bài Romeo Juliete thế?
_ Tên đầy đủ là Love theme Romeo and Juliete.
_ Có 1 đĩa nghe hoài.
_ Đĩa cổ đấy, bộ tưởng dễ kiếm lắm à?
_ Thôi thôi, cãi cùn quá. Căn bản là tại sao em cứ mở đi mở lại đúng 1 bài từ ngày này qua ngày khác như thế?
_ Vì nó hay, tôi thích.
_ Tôi thì chả thích, nó buồn héo buồn hắt.
_ Biết làm sao, chỉ nghe bài đó mới có hứng mà sáng tác. Nghe bài khác lại không có.
_ Từ trước đến giờ á?
_ Ừ.
_ Từ khi em bắt đầu viết văn á?
_ Ừ.
_ Nghe từ đó đến giờ 1 bài. Thật nhàm chán.
_ Tôi vốn là người nhàm chán mà.
_ Tôi không có nói con người em.
_ Nhưng cũng có chút bóng gió đấy.
Bản tình ca cũ viết riêng cho piano, buồn bã và da diết. Cậu thích những nốt dạo đầu tiên, cứ vang vang trong không trung câu hỏi vô tận ' ngày nào mới là ngày gặp lại?'
Nỗi nhớ về một người đã xa, xa đến xót xa.
Đến tận bây giờ, cái đĩa đó vẫn quay mỗi ngày không anh, đôi khi nó làm cậu xao lòng, nhưng không đau, cũng không buồn nhiều cho lắm.
Gió thì bay mà.
_ Tôi vừa phát hiện ra gió có màu xám.
_ Haha ~ Chứ sao lúc trước bảo gió có màu lá úa?
_ Nghĩ lại rồi. Gió có màu của tự do đúng không?
_ Ừ.
_ Tự do có màu xám. Theo tính chất bắc cầu thì gió cũng có màu xám.
_ Ai bảo tự do có màu xám?
_ Chứ nó màu gì?
_ Màu hồng chứ. Màu hồng êm dịu và ấm áp. Tôi thích tự do. Dù không thích gió, hehe~
_ Rồi sẽ có lúc cậu thấy tự do có màu xám.
_ Ờ hình như gió có màu xám thật đấy.
_ Hả?? Đổi ý nhanh vậy?
_ Gió thổi mây xám kéo đến đầy kia kìa. Về nhà mau chứ ở đó mà xám với xịt.
_ Hờ hờ ~ Thiệt tình ...
Những giọt mưa lặng lẽ buông mình xuống bãi cỏ bên hông nhà, cậu kéo rèm đứng nhìn ra. Từ khi anh đi, không một cửa sổ nào mở, cũng chẳng còn chiếc chuông gió nào va vào nhau.
Có dạo cậu cũng từng yêu chuông gió, cậu thích nhất cái màu bạc có 9 thanh, trên đầu là vòng tròn bát quái, nó có vẻ huyền bí nên mê hoặc.
_ Người ta làm ra nó với mục đích gì nhỉ?
_ Để giữ được gió. Tôi nghĩ vậy.
_ ... Không phải đâu. Vốn gió không thể giữ được, vì nếu gió dừng lại thì không còn là nó nữa.
_ Ừ... Vậy chắc là người ta làm chuông gió để biết sự tồn tại của gió.
_ Khi nào gió đến và khi nào gió đi à?
_ Ừ.
_ Nhưng ... biết cũng đâu làm được gì. Gió thì bay mà.
Có lẽ, anh là người thật sự cậu yêu. Có lúc cậu muốn mình được làm cái chuông gió, câu sợ anh sẽ bay đi. Nhưng con người vốn là một sinh vật rất mâu thuẫn, khi anh có ý định ràng buộc cậu vào đời anh, cậu lại cảm thấy ngột ngạt. Cậu lại khao khát tự do.
Cái tự do mà một người nghệ sĩ bất tài như cậu tự vẽ, mơ ước và theo đuổi. Cuối cùng anh đã ra đi, nhường chỗ cho màu hồng đẹp đẽ đầy ảo tưởng ấy đến bên cậu.
_ Rồi sẽ có lúc cậu thấy tự do có màu xám.
Cậu nhận ra căn nhà thật trống trải và im ắng. Trên cửa sổ không còn nghe những âm thanh của chuông gió, lọ hoa trên bàn không còn sự hiện diện của loài cúc trắng nhụy vàng anh hay mua, trong tủ lạnh không còn những chai thủy tinh luôn luôn đầy nước cam anh ép cho cậu ... Không còn gió thổi tung những tấm rèm hoa ...
Không có gió, chuông gió trở nên vô nghĩa.
Cậu ngồi im lặng rất lâu, cố gắng hướng mình đến cái tự do màu hồng luôn mời gọi. Bất giác, âm thanh réo rắt của Romeo Juliete lôi cậu trở về hiện thức. Cậu nhận ra bản tình ca vẫn quay từ mấy giờ đồng hồ trước, nhưng vì nó quá quen thuộc, đến mức cậu như quên hẳn sự hiện của nó. Giống như anh ngày xưa ...
Cậu chực khóc.
Nước mắt chưa kịp tràn xuống đôi gò má bầu bầu của cậu thì có tiếng chuông cửa vang lên. Cậu vội vã chạy ra như đón chờ một điều kì diệu đến cho mình. Nhân viên bưu điện đưa cho cậu một món đồ, cậu vội vã xé lớp giấy dày ngả màu bên ngoài. Trong hộp quà rất to chỉ vỏn vẹn một tờ giấy và một chiếc lá úa vàng.
" Đừng khóc. Gió sắp về rồi đây. Gửi trước chiếc lá vàng làm tin đấy. Không có gió đã thấy buồn chưa? Cố chờ ít lâu nữa nhé !!!"
Cậu cầm chiếc lá lên và khóc. Cậu đã hiểu ra từ rất lâu rằng tự do thật sự mang màu xám, còn anh thì dường như biết tất cả nên mới ra đi. Hóa ra, anh yêu cậu nhiều hơn bao tháng năm qua cậu tưởng.
Anh là gió, còn gió là của cậu.
--------------------
_ Sao bây giờ lại mở hết cửa sổ ra thế?
_ Cho thoáng, vì tôi hút thuốc.
_ Sao dạo trước không thấy hút bao giờ?
_ Vì có lần vừa hút vừa type, tàn thuốc rơi vào làm mất luôn chữ 's' đấy.
_ Ha ha ha ~
Gió thì phải thổi vì chuông gió chứ, phải không???
END.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét