Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

[FanFic] Đồ ngốc, là tôi yêu cậu!

[Winter Contest][FanFic] Đồ ngốc, là tôi yêu cậu!

Author: Eunnie
Rating: PG
Pairing: TonHyuk
Category: One-shot
Summary: câu chuyện kéo dài vài năm của hai tên ngốc ngang bướng
P/s: một chút hâm dở của bạn fangơ TonHyuk cô đơn TT____TT




Đồ ngốc, là tôi yêu cậu!
...




Cậu luôn biết mình là một kẻ ngang bướng, và cậu chấp nhận điều đó một cách vô điều kiện. Ahn SeungHo là một kẻ ngang bướng, ngay cả trong tình yêu.


Đầu tháng 12, cậu bước vội trên con đường vắng heo hút tiếng gió, đâu đó xung quanh có tiếng thì thầm nhỏ to của một vài đôi nép sát vào nhau để tránh cái lạnh của mùa đông. Và cậu lại bắt đầu thứ suy nghĩ ngang bướng trong mình, rằng cậu không cần một hơi ấm ở bên như thế…



/flashback/

“Khỉ, cậu định dọn ra ngoài sống?” – WooHyuk với tay ôm lấy, kéo cậu ngã theo xuống sofa.

“Uhm, cậu biết mà, chúng ta không thể cứ thế này mãi…” – Cậu uể oải trả lời, tự mình rúc sâu thêm vào khuôn ngực rộng kia một chút, dựa thêm vào bờ vai kia một chút.

“Vậy… tôi đối với cậu là gì?...” ngập ngừng một chút, WooHyuk đẩy cậu ra, nhìn thẳng.

Một giây lẩn tránh, SeungHo chợt nhận ra rằng mình là một kẻ hèn nhát, và yếu đuối, vô cùng...


/… Cậu… là người mà tôi yêu…/


/End flashback/


Một vài năm trôi qua, Ahn SeungHo không còn nhớ lý do vì sao khi đó mình quyết định như vậy nữa, có thể là do bản thân cậu không muốn nhớ, vì chỉ cần mỗi khi nghĩ đến ánh mắt ấy thôi, khi nhìn cậu trong phút cuối ấy khiến cho cậu cảm thấy đau, và kẻ ngang bướng như Ahn SeungHo thì ắt hẳn sẽ không chịu đau một mình, nên cậu quyết định quên đi.

.
.
.

Jang WooHyuk tuyệt đối không phải là kẻ hèn nhát. Và anh biết cái thứ hiện diện trong mối quan hệ của họ là gì. Ừ, thì đó là tình yêu. Nhưng Jang WooHyuk của cách đó một vài năm chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu đã là yêu, chắc chắn họ sẽ quay về bên nhau. Như thế và anh đã chủ quan để vụt mất cậu một lần.

.
.
.

Trời tối dần, bước ra từ một quán ăn nhỏ với một ít thức ăn sẵn đủ cho một người, WooHyuk kéo lại áo khoác, thả bước trong làn gió lạnh buốt. Anh cứ bước mãi, bước mãi, cho đến khi nhận ra rằng đó không còn là con đường đi về phía nhà của mình nữa.


.
.


“Jang… Hyukie…”

Cậu khựng lại trước hình ảnh trước mắt, một Jang WooHyuk thật sự. Trong một giây, SeungHo nghi ngờ chính thị giác của mình.

“Chào, cậu khỏe chứ… Hoya…”
.
.



Họ cứ bước bên nhau như thế, chẳng còn nhớ nổi là bản thân sẽ cùng đi đâu. Mỗi người một suy nghĩ, một hướng nhìn.

“Tôi… có thể hỏi cậu một chút không?”- WooHyuk mở lời, một chút căng thẳng thoáng qua gương mặt.

“Tôi nghĩ… không có gì để thắc mắc giữa chúng ta chứ..” – cậu cười, nửa đùa nửa
thật, chẳng nghĩ nổi mình có mong muốn cuộc gặp gỡ này không.

“Ừ, có lẽ vậy…” – WooHyuk thở dài – “Cậu biết đấy, SeungHo hèn nhát à, cảm giác của tôi ấy mà…”


Một bông tuyết nhỏ khẽ đậu trên má SeungHo, tan rakhi mi mắt cậu khẽ chớp xuống. Hai người dừng lại, không nói mà cứ nhìn nhau mãi như thế.

“WooHyuk, cậu căm ghét tôi, phải không?...”

“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Ừ thì… chẳng ai yêu một kẻ hèn nhát, cậu cũng nói mà…”

.
.

“Nhưng… Tôi thì sẽ khác...”

“Bởi vây nên cậu mới luôn là đồ ngốc, WooHyuk ah…”



Tiếng nói bị chặn lại bởi một bờ môi khác, ấm nóng, dịu dàng. Và SeungHo nhận ra rằng cậu đã đợi chờ cảm giác này quay lại từ rất lâu, rất lâu rồi…


/FlashBack/

Ahn SeungHo’s Diary

Ngày… tháng … năm…
“Cậu ấy chưa bao giờ nói yêu tôi. Có trẻ con không khi giận dỗi một điều như thế? Nhưng tôi thật sự muốn nghe điều đó mà…”


Ngày… tháng… năm…
“Jang WooHyuk ngu ngốc, cậu không thể nói yêu tôi sao… cậu bỏ mặc tôi như vậy mà được sao… Cậu là gì với tôi á? Cái đó phải là tôi hỏi chứ…”


Ngày… tháng… năm…
“Tôi quên cậu ta rồi, Jang WooHyuk ấy mà… tôi quên rồi…”


Ngày… tháng… năm…
“Tôi yêu cậu…”

/End FlashBack/


“Tôi yêu cậu, Hoya…”


End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét