[Feeling] J.T.L's Music - From fan
Lời dẫn:
Không phải mà bỗng dưng một bài hát của J.T.L mà tôi lại để hình của H.O.T.
Bạn có nhìn thấy những khuôn mặt thân thương và nụ cười hiền hòa kia không?
Tôi tin chắc, khi nghe bài hát này, Junnie và Taya cũng đã khóc.
Vì họ vốn là một, mãi mãi là một…
Dù không cùng cất tiếng hát chung bài hát này, nhưng những suy nghĩ, nỗi đau, tình yêu mà họ cảm nhận được đều giống nhau. Cũng giống như chúng ta, khi nghe bài hát này, dù là mới nghe, hay nghe từ một năm trước, năm năm trước, thì cảm xúc của chúng ta vẫn vậy. Tình yêu của chúng ta vẫn vậy.
White Angles và H.O.T.
Luôn luôn và mãi mãi là một.
Song: From fan – J.T.L
Source: Chotifamily.com
Written by: Futurer
Mp3: http://mp3.zing.vn/bai-hat/From-Fan-JTL/IWZEIBF0.html
Vietsub by Choti box at 360kpop: http://www.youtube.com/watch?v=QEE1P0naJdo
12/1/2005
From Fan to Hyuk hyung and other hyungs
Nếu trên đời này có thứ tình cảm tinh khiết nhất thì đó là từ From fan
Nếu trên đời này có thứ âm nhạc trong trẻo nhất thì đó là từ From fan
Từ tiếng ghita vắt vẻo từng khúc thanh thanh điểm xuyết những nốt nhấn trong cao, đến âm thanh violin du dương đưa qua đánh lại như ru hồn người, từ ngôn từ giản dị của một tấm lòng chân chất, cho đến nỗi đau nghẹn ngào giữa từng chữ từng câu, tất cả đưa ta đến với một thế giới khác, chỉ có mấy trôi và tiếng cười lanh lảnh dưới bầu trời xanh.
From fan là thế.
Trước khi biết H.O.T tôi đã kịp nghi ngờ sự tồn tại tình cảm chân thực giữa thần tượng và fan, fan có thể có, nhưng thần tượng tôi không dám chắc, họ có thể nói những gì họ muốn chỉ để có người đi theo họ.
Trước khi hiểu anh, tôi đã kịp bĩu môi với cái anh gọi là tình yêu, vì với tôi nó chẳng nói lên gì ngoài những từ nhàm chán và sáo rỗng.
Tôi yêu cách H.O.T thể hiện trong âm nhạc lẫn trên sân khấu, như người ta hâm mộ diễn xuất hay của diễn viên trên màn hình. Những mỹ từ về tình yêu và xã hội có xuất phát từ trái tim họ hay ko tôi không cần biết, chỉ biết chúng đẹp và chúng đáng để được tôi yêu.
Ngày H.O.T ra đi cũng là ngày những câu hỏi trong tôi được giải đáp. Phải rồi đấy, họ luôn hứa và lại thất hứa. Ngày xưa ai nói sẽ mãi bên chúng tôi, sẽ cùng chúng tôi vượt qua gian truân để tìm đến với ước mơ, thế mà giờ đây con đường mới đi được một nửa đã vắng bóng người. Điều này tôi đã tiên liệu trước, nên tôi ko có cảm giác bàng hoàng hay đau khổ như những con người đã đặt trọn niềm tin kia. Tôi chỉ thấy tội nghiệp cho họ. Và một chút buồn cho tôi.
H.O.T chết đi để một JTL được sinh ra. JTL,vẫn những người muôn năm cũ, nhưng khuôn mặt ngày xưa ko còn. Lớp vỏ rực rỡ ko thể chạm vào ngày nào đã tróc từng mảng một. JTL là những con người của H.O.T đang từng bước bộc lộ mình. JTL mang From fan đến như lời tạ lỗi cho những tổn thương H.O.T đã gây nên khi xưa, và hoàn thành nốt những gì còn dang dở, một lời tạm biệt trước khi chia tay.
From fan, ngay từ cái tên của nó, đã là bài hát dành cho chúng tôi và chỉ là của chúng tôi. Trong đó bao nhiêu nỗi niềm chưa thổ lộ được chất chứa và bao nhiêu câu hỏi được trả lời.
Ghi ta gẩy từng đoạn trầm dầy nhẹ nhàng, ngắn, hơi chưng như khúc mở đầu ngập ngừng cho câu xin lỗi rất dài. Thấp thoáng đâu đó cái cúi đầu và lồng ngực phập phồng lo sợ sẽ không được chấp nhận. Bao nhiêu ngày đã trôi qua, lời xin lỗi liệu có còn tác dụng?
"Nhớ đến ánh mắt bạn nhìn tôi
Xót xa và mệt mỏi
Trong đôi mắt ấy
Là một tình yêu trắng trong"
Giọng anh ấm áp bên tai, chút nài nỉ như đang mong từ chúng tôi một cái quay đầu lắng nghe. Các anh đang xin lỗi đấy. Các anh cười nụ cười hiền hòa hối lỗi. Trong tiếng nhạc êm đềm ve vuốt là những lời phân trần từ trái tim.
"Bạn đau, tôi buồn
Nước mắt ko ngừng rơi trước lòng bạn cảm thông
Người nói dối tôi, người bảo tôi hãy tin người lần nữa
Tôi rất muốn tin
Tại sao chỉ còn là dối trá?"
Tựa như tình cảm bấy lâu nay chôn giấu muốn được bộc lộ, anh cất giọng hát mỏng manh mềm mại đã kìm nén tự ngàn năm trong tiếng gào thét cộc cằn. Cảm giác như được nghe anh thổ lộ lần đầu tiên với người thân thiết, tôi cười nụ cười chưa hẳn là vị tha nhưng cũng đã cho anh được cái gật đầu đồng ý lắng nghe. Điều đó với anh thật khó khăn làm sao, khi con người ngày trước vẫn quen với những câu ngắn gọn và cặp mắt vô hồn phải thể hiện tình cảm của mình để mong một sự tha thứ. Nỗ lực đáng yêu. Anh đã gồng mình rất nhiều để lời nói có thể bật ra từ cuống họng.
"Hãy hứa với tôi dù chỉ một lần thôi
Câu ngày xưa "chờ chúng tôi mãi mãi"
Bạn ơi sao nỡ quên?
Tôi nhớ bạn mỗi ngày
Dù ở đâu
Chúng tôi mãi là một"
Mỗi câu trách là một tiếng yêu thương. Mong ước nhỏ nhoi thay cho những biện minh về một lí do vắng mặt. Tôi đã mong anh sẽ nói nhiều hơn thế kia, rằng vì sao anh lại đi, vì sao anh lại đối xử với chúng tôi như thế, những câu hứa ngày xưa phải giải thích ra sao, nhưng tất cả chỉ là
"Tôi chỉ muốn bạn biết rằng tôi vẫn yêu bạn.
Mong ước duy nhất của tôi là được yêu bạn.
Tôi mệt mỏi lắm
Nhưng vì bạn tôi có thể vượt qua tất cả"
"Hãy nghĩ đến lúc chúng tôi bên nhau
Tôi tin chúng tôi sẽ mãi bên nhau
Tôi mệt mỏi lắm
Nhưng vì bạn tôi có thể vượt qua tất cả"
Sau những lời tha thiết khẩn cầu là nỗi buồn đong đầy. Giọng rap trầm cứ từ từ trút lời tâm sự. Anh đau lắm. Khi xưa anh yêu chúng tôi bằng nụ cười và những câu nói vui, những từ hứa hẹn một tương lai tốt đẹp. Giờ đây anh chỉ còn lại nỗi buồn. Nhưng từ nỗi buồn tôi thấy lòng anh thật hơn bao giờ hết.
"Lời bên nhau mãi ko chỉ là dối trá
Nhìn lệ rơi trên mắt bạn
Chợt hiểu được tình cảm bạn dành cho tôi
Chỉ nhìn, chỉ nghe, chỉ cảm nhận
Giọt nước mắt lại rơi
Tôi thật ngốc làm sao"
Từng lời tự sự tiếp tục thành văn trên tiếng nhạc êm đếm của ghita kết hợp với violin và bước trống nhẹ. Tôi mường tượng hơi thở nhẹ thanh thản vì bao nỗi niềm đã có thể trút ra. Dù chỉ là một chút, dù chúng còn vụng về và đè nén bởi nỗi đau, chúng vẫn là những trăn trở bấy lâu anh muốn được san sẻ với chúng tôi.
Tình yêu đẹp ko diễn đạt bằng lời. Tình yêu là đôi mắt đau đáu anh nhìn chúng tôi run lên vì lạnh trước cửa nhà mỗi đêm. Tình yêu là cái lắc đầu, cái thở dài, cái day dứt trong lòng vì nỗi ko làm được gì cho chúng tôi. Tình yêu là tất cả những điều ko được nói nhưng đã được cảm và vẫn giữ trong lòng. Đấy là tình yêu đối với anh. Đẹp và giản dị làm sao.
"Đêm đến trước cửa nhà
Bạn run lên vì lạnh
Bạn đau trong ánh mắt ko hiểu từ những người qua đường
Tôi chẳng làm được gì cho bạn
Hãy tah thứ cho tôi.. kẻ ngốc này"
Những gì chúng tôi làm ko chỉ là thứ tình cảm một chiều. Anh vẫn biết và anh đón nhận chúng. Chỉ là.. anh ko biết được cách nào tốt hơn cho chúng tôi hiểu anh yêu chúng tôi. Ngoài những ngôn từ đã bị tôi phủ nhận thẳng thừng. Tại sao anh không nói điều này sớm hơn? Để tôi không thấy mình có lỗi với tình cảm của anh đến thế.
"Tôi chỉ muốn bạn biết rằng tôi vẫn yêu bạn
Mong ước duy nhất của tôi là được yêu bạn
Tôi mệt mỏi lắm
Nhưng vì bạn tôi có thể vượt qua tất cả"
"Hãy nghĩ đến lúc chúng tôi bên nhau
Tôi tin chúng tôi sẽ mãi bên nhau
Tôi mệt mỏi lắm
Nhưng vì bạn tôi có thể vượt qua tất cả"
Không! Anh không cần một lời xin lỗi hay sự hối hận từ tôi. Anh chỉ mong chúng tôi hiểu và chấp nhận tấm lòng của anh. Tất cả chỉ có thế. Anh yêu chúng tôi chẳng cần biết có sự báo đáp hay không. Vì chúng tôi là đích đến để anh có thể vượt qua tất cả. Vì chúng tôi là chỗ dựa cho anh qua cơn nguy nan.
Chẳng biết vì vô tình hay cố ý mà anh luôn cười khi anh hát. Nụ cười hiền vô tư. Đằng sau nó là nỗi buồn che giấu hay niềm vui được bộc lộ? Tôi không biết. Nhưng từ nó tôi có thể mường tượng được một điều gọi là thông điệp của anh: "Hãy bỏ qua tất cả. Hãy xóa đi những điều không vui trong quá khứ. Chúng tôi yêu các bạn. Chỉ cần có thế thôi."
Nụ cười đó theo mãi cho đến khi bài hát kết thúc bằng khỏang trời xanh bao la. Trên nền xanh êm dịu ấy là tất cả những gì anh muốn gửi đến chúng tôi. Rằng những tình cảm này, những nỗi yêu thương này, và cả những thứ anh có được. Đó là từ chúng tôi. From fan.
Nếu trên đời này có lời xin lỗi khiến người nhận cũng phải rơi lệ thì đó là từ From fan
Nếu trên đời này có những nỗi lòng khiến tôi càng yêu họ nhiều hơn thì đó là từ From fan.
Woo Hyuk hyung, Tony hyung, Jae Won hyung, cả Hee Jun hyung và Kang Ta hyung, em mãi yêu các anh.
/...............
[Feeling] H.O.T's Music - All alone
05/3/2005
Song: All Alone - H.O.T.
Source: Chotifamily.com
mp3: http://mp3.zing.vn/bai-hat/All-alone.../IW66CCBC.html
vietsub by 4everhotvn: http://www.youtube.com/watch?v=k148MKqYBbk
Written by: Futurer
"Tôi có được là chim, để bay trên trời kia?"
Resurrection, bước ngoặt lớn trong sự nghiệp âm nhạc của năm thành viên H.O.T đã một tay đưa nhóm nhạc ra khỏi hạng mục những dance-pop boyband đầu tiên của Hàn. Vì chính tại cột mốc này, thời điểm Resurrection ra đời, vai trò đi đầu của họ cũng chấm dứt để nhường chỗ cho một hiện tượng khác gây shock hơn nhưng lại không có thế hệ nối tiếp, một dance-group hát đủ thể loại và chỉ hát cái gì từ đầu mình đi ra.
Các chàng trai chớm tuổi 20 thức đêm trên các dàn tổng hợp nhạc để vắt ra những khúc âm hoàn chỉnh, mày mò nêm nếm gia vị quen thuộc của piano, ghita, đảm nhận luôn khâu viết lời, sắp xếp và như vậy chịu trách nhiệm hoàn toàn cho sự ra đời của những bản nhạc được phối khá phức, sâu, cộng thêm nội dung đa dạng, nhiều tầng nghĩa. Lồng trong những giai điệu khá mang tính đột phá là những vấn đề bức xúc của xã hội, tình yêu thương giữa con người hoặc chuyện đời cá nhân, vượt hẳn dự đoán của mọi người về xuất phẩm có thể của một boyband.
Với việc giữ tác quyền tuyệt đối về những bài hát trong album, Moon Hee Jun, Jang Woo Hyuk, Tony An, Kang Ta và Lee Jae Won rõ ràng đã có một khởi đầu ngoạn mục với sự nghiệp nhạc sĩ bán chuyên của mình. Từ chưa có dấu hiệu gì thoát khỏi những đặc điểm đã được ấn định của một dance-pop group, bỗng nhiên cho xuất xưởng những bài hát 100% made in họ, đặc biệt còn thể hiện những màu sắc cá nhân rất khác nhau trong âm nhạc và suy nghĩ, tạo nên 5 trường phái nhạc riêng tương ứng với 5 người, không ai giống ai, đó thật là một bước nhảy vọt quá lớn.
H.O.T đang với tới trời. Nếu như khẩu đại bác Candy tung họ vào và We are the future chắp thêm đôi cánh cho họ thành con chim nhỏ chao lượn trên cao xanh thì đến Resurrection, họ đã tự lột xác thành con đại bàng non, bằng đôi cánh tham vọng giang rộng lao về mặt trời đỏ. Để trả lời cho câu hỏi trên kia, có thể nói đơn giản rằng họ còn mong muốn gì hơn?
Một trong những viên gạch đắp đường cho chuyến hành trinh vươn tới đỉnh cao danh vọng ấy của H.O.T, nổi lên giữa sáng tác đơn nhất của 3 rapper được đưa vào album, là bản melodic gangsta rap All alone của Tony (hay Hollo sogi).
All alone nằm gần cuối album, tự nhiên mà thuộc khu vực "tua nhanh", "bỏ qua" và "hiếm khi quay lại", thêm nữa là ko có một mv hoàn chỉnh để truyền tải hết nội dung và giai điệu đến người nghe, vì vậy để nói về All alone, rất khó khiến người ta thẩm thấu hết. Tuy vậy, đây là bài hát lưu lại trong tôi rất nhiều cảm xúc khó tả, và một ý nghĩ về sự chia sẻ thôi thúc không ngừng.
Dễ hiểu vì sao All alone không phải là title track có clip. Nó ko đại diện cho cái chung, nó là câu chuyện rất riêng của một "cậu bé trưởng thành từ bất hạnh". Những câu chuyện như thế đặt vào không gian khép kín cho từng người cảm thụ vẫn tốt hơn. Đó cũng là lời giải thích cho nhận định nghe All alone hay nhất vào lúc nửa đêm của tôi. Khi bạn chỉ còn lại một mình với bong tối, tiếng violin da diết sẽ đưa bạn vào một miền ký ức xa, bạn mường tượng được hình ảnh cậu bé đứng dưới hàng cây cuối thu, một màu vàng lan trải khắp nơi đang nuốt dần lấy cậu và tấm thân lẻ loi của cậu sẽ ko phải miễn cưỡng tồn tại trên mặt đất này. Đó là những gì tôi nhìn thấy sau đôi mắt khép chặt cùng tiếng nhạc chôn đầy tai.
Rất khác, thay vì vào bài bằng sự trung hoà nhiều âm sắc khác nhau, hoặc một loại âm sắc nhưng độ vang đều và dầy do sự góp mặt của cả tập thể, như khúc mở đầu điển hình của các bài ballad, All Alone bắt nhạc bằng độc một tiếng violin ngắn, tròn thanh. Tiếng violin nổi rõ nhất những lúc câu điệp khúc cất lên, sau đó hạ xuống rồi giư xuyên suốt trong vai trò sợi chỉ nối các đoạn nhạc mang biểu cảm khác nhau. Âm thanh réo rắt của violin có tác dụng ghi khắc một ấn tượng đau thương cho toàn bài, để nếu giọng điệu, nhịp đập có trở nên giận dữ hay xuôi xoa thì nỗi đau vẫn thấm lên tất cả, nhắc nhở mọi người đến cái đối lập của hoàn cảnh và tâm trạng con người.
Giữa bốn bề vắng lặng của căn phòng tối, tiếng violin va đập vào các bức tường, dội ngược vào nhau, đan xen và cộng hưởng, tạo nên một mạng lưới âm thanh dầy đặc trói buộc giác quan con người. Đấy mới chỉ là màn độc tấu của violin. Còn khi nó phối hợp với trống bass thình thịch đặc trưng của hiphop và giọng rap hằn học dận từng tiếng, tác động âm thanh mới đạt đến tối đa. Khối âm thanh ấy dội có định kỳ tương ứng với nhịp 2/1 được chọn cho bài, co giãn màng nhĩ với số lần lặp lại cố định đồng thời rung các dây thần kinh, các cơ tim theo cùng tốc độ và tần số đã cho. Thú thực, lúc đầu chỉ nghe thấy violin vi vút, tôi đã ngỡ đây là một bài ballad. Vì violin đơn độc quá, hầu như đi kèm với nó chỉ có vắng lặng, tuyệt không một nhạc cụ gõ nào le lói nổi lên. Violin côi cút vẽ nên một nỗi buồn xa xăm thường thấy trong các bản sound track phim Hàn, mặc dù nhạc cụ sử dụng trong đó thông thường là piano chứ ko phải violin, nhưng một cách nào đó, tiếng violin vẫn gợi những giai điệu buồn thê thiết đang được chơi. Cũng chính vì vậy mà khi bass đột ngột dội xuống, tôi đã bị bất ngờ. Đây thậm chí còn ko là một bản tình ca sầu muộn nữa. Vì những gì thể hiện sau đó, đặc biệt là giọng hát truyền tải ko hề thuộc phạm trù lãng mạn, yêu đương.
"Cô độc trong thế giới này khi vẫn còn là một đứa trẻ
Trên đôi vai nhỏ cuộc đời đè nặng
Tôi phải sống như thế
Tôi phải lớn lên như thế
Nhưng tôi không chịu thua
Luôn ngẫm lại bản thân mình"
"Cái bụng đói lấp bằng nước mắt
Chẳng ai biết nỗi khốn khổ của tôi
Tôi căm ghét thế giới này.
Tôi hận ông trời.
Tôi đã sống một cuộc đời như thế."
"Thời gian trôi và tôi được đến trường
Tôi đã mong hạnh phúc bắt đầu từ đây
Hạnh phúc thật ngắn ngủi
Mọi người chẳng màng đến tôi.
Cả ông thầy ngạo mạn đó cũng ghét tôi
Hiển nhiên.
Tôi ko có tiền.
Ha! Tôi bất lịch sự quá."
"Nhưng thế giới đâu chỉ như vậy."
Đoạn rap đầu tiên của bài nặng tính tự sự, ngậm nhiều nỗi hận thù và sự hằn học, đã ngay lập tức thay đổi cách nghĩ của người nghe về nhân vật tôi. Sự thật, ngoài một Tony nhí nhố, hát tiếng Anh không chuẩn mà lúc nào cũng có vẻ như đùa (Warrior descendant), không ai biết đến sự tồn tại của một Tony khác, một Tony trước khi gia nhập H.O.T. Những suy nghĩ tiêu cực giăng đầy trong câu chữ của đoạn này có vẻ quá xa lạ với hình ảnh Tony người ta vẫn quen. Tuy nhiên, ai có thể nhìn thấy hết mọi góc cạnh của một con người, việc Tony phô bày phần người mới quả là rất đáng xem xét. Dù sao, một con người bi cực với đời cũng có nhiều điều để nói hơn là kẻ nói cười nông cạn.
Đoạn rap được thực hiện bởi 3 chất giọng khác nhau. Giọng Jae Won nhẹ và nhiều gió thích hợp với bậc cảm xúc trung bình, tức là biểu hiện của thái độ điềm nhiên trước sự việc, giọng Hee Jun trong hơn, cũng dao động nhiều hơn giữa cảm xúc tiêu cực và tích cực, còn giọng Tony rõ ràng sinh ra chỉ để dành cho những đoạn như thế này, trầm, dầy mà nặng chịch như chứa đầy trong đó nỗi oán hận, căm ghét, đôi khi lại tỉnh bơ như không có gì, và có lúc lên đến sự cao ngạo. 3 chất giọng mang 3 sắc thái riêng như vậy nhưng vào đoạn rap này dường như đều cất lên ở cùng một tông. Hậm hực. Đó là từ miêu tả cảm giác của tôi lúc nghe nó. Vì có cùng một biểu cảm như vậy nên khi tiếp xúc với All Alone lần đầu tiên, tôi gần như không thể phân biệt ai với ai. Sự hậm hực chuyển tiếp từ người mở đầu cho đến người kết thúc. Ai cũng sử dụng bậc giọng trầm đục của mình để thể hiện. Ngay cả câu kết, cũng là câu nối điệp khúc, cũng giống như tiếng thở phắt ra.
"Nhưng thế giới này đâu chỉ có vậy"
Rồi trong khi nhịp điệu không thay đổi, điệp khúc bỗng cắt ngang nhạc, phá vỡ khối đá tảng đang đè nặng kia để chuyển sang một tông khác cao và thiết tha hơn. Giọng Kang Ta cất lên như thường lệ vốn phải thế.
"Giá như tôi có thể bay lên bầu trời kia
Giá như ai đó có thể cầm tay tôi
Giá như tôi có thể tự do mơ ước.
Giá như điều đó thành hiện thực"
Đau đớn quá. Tại sao chỉ nói về ước mơ mà đoạn hát lại đau đến vậy? Giọng Kang Ta ko kéo dài đến nốt cao nhất, dừng lại lưng chừng và nhấn nhá ở đó như thể nhận ra tất cả chỉ là hy vọng, mong đợi hão huyền. Nỗi đau của đoạn hát cộng thêm nỗi đau đã có của violin cấu lấy màng tim người ko chịu buông. Trong cả bài thì đây là nơi duy nhất hận thù đã phát tán, chỉ còn lại nỗi khao khát đến nhói lòng.
Đoạn rap tiếp theo là đoạn tôi thích nhất. Nghe nó chẳng khác gì đang nghe một vở kịch nói đang ở khúc cao trào, tại thời điểm mà các nhân vật chính phải đối mặt với nhau và các mâu thuẫn được đem ra giải quyết. Có thể xem đó là mẫu độc thoại nội tâm bằng nhạc và rap điển hình. Giọng điệu thay đổi liên tục biểu hiện cho một loạt suy nghĩ theo trình tự trỗi dậy, mà cũng vô lối ko kém. Ban đầu là sự nhận thức thực tại khi lý trí thét lên "Này, mày định bỏ cuộc ở đây ư?", nhưng bị cái yếu mềm, bạc nhược phản bác: "Đấu tranh thì có ích gì". Lẽ ra đến đây lý trí phải giữ vững kiên định, thì nó lại buông mái chèo bằng một tiếng kêu than trước thực tại: "Tại sao chỉ có cái xấu thống trị, tại sao ko có cái tốt?" Như vậy, với tính chủ quan vừa xuất hiện, lý trí tiến gần hơn đến tình cảm, và cùng những câu tiếp theo hoà chung lại làm một trong nỗi đau, mặc dù vẫn ko ngừng vật lộn để tồn tại. Đoạn sau đó là sự tiếp tục nút thắt vở kịch bằng cuộc đấu tranh tư tưởng giữa bên bi quan và bên lạc quan, giữa 2 mặt sang tối của một con người, giữa phần tỉnh táo và phần mụ mị vì đau. Đó cũng có thể là những câu tự vấn nấp trong hình thức đối thoại. Những hình thức này liên tục chuyển hoá cho nhau để chứa đựng phần nội tâm biến động không ngừng. Và từ sự giằng co này, thực tế hiện lên vô cùng sinh động.
"Thật là một thế giới khốn nạn. Một ảo ảnh sống. Tôi phải khom lưng cúi mình trước sự thật thối nát đó."
"Không, không phải lúc nào cũng như vậy. Nhìn xung quanh xem. Một tiếng chuông đang rung vì ngươi. Tiếng chuông hi vọng, bài hát hi vọng cho ngươi sẽ ko lụi tắt. Vết sẹo sâu cũng được khoá kín cùng bóng tối. Và sự đấu tranh của ngươi hình thành. Có ta ngay đây vì ngươi. (Đúng không?)"
"Dù hơi thở ta chỉ còn là đứt đoạn, nó cũng đủ để ta ngẩng đầu nếu ta có ngã."
"Mày là ai mà dám nói, khi sự đã rồi thì tiền là tất cả. Mày thật vĩ đại làm sao. Tại sao mày lại làm như vậy? Mày không nhìn ra ư? Mày thật sự không biết ư? Tất cả… thật mỉa mai… Tony à."
"Tiền, quyền quan trọng thật. Người ta bán rẻ lương tâm vì nó. Thật không công bằng. Các người đã thoả mãn chưa? Các người sẽ phải trá giá cho tội ác của các người."
Những lời gay gắt dồn dập tuôn ra. Tổ hợp giọng rap chung tông khi nãy đã cùng nâng lên cung bậc cao hơn, ở đó mọi sắc thái riêng đều được phát tiết để thể hiện nhiều dạng thức tâm trạng nối tiếp nhau. Các chất giọng trở về với đặc trưng vốn có của nó. Jun mở đầu bằng vị chua của sự phẫn uất dâng lên tận cổ, Ta hùa theo trong cái mồi lửa bỏng cho nỗi đau vừa bùng lên. Hai chất giọng một tung, một hứng sự thật đang châm nhói đôi mắt cay vì nếm trải hương vị của nó. Rồi bỗng tất cả lặng xuống như vừa có gáo nước lạnh dội vào. Đó là khi giọng rap trầm nặng của Hyuk cất lên, mở toang cánh cửa thế giới một cách lạnh lùng, và ko thương tiếc. Thế gian qua chất giọng của Hyuk cứ chạm cánh tay thép vào vết thương đỏ máu, làm run rẩy lớp da non nhạy cảm vẫn chưa quen với khí lạnh của môi trường. Thật hay là giữa lúc vết thương ko ngừng bị đe doạ bởi không khí bên ngoài như vậy, vẫn có chiếc bông băng nhẹ nhàng đắp lên. Tâm hồn dúm dó vì bị đè bẹp đi mỗi ngày đã tìm thấy căn phòng xưng tội, nơi có cuốn kinh và tràng hạt cầu nguyện của mình. Tiếng chuông liên tục giáng trong lúc chất giọng đều đều của Won gieo rắc, diễn tả sống động chốn cứu rỗi của một kẻ đang luỵ đi vì tuyệt vọng, chán chường. Tuy vậy, cũng giống như hạnh phúc, sự bình lặng chỉ nương lại trong chốc lát và sự thật lại kéo về dày xéo. Sự thật, hay chính là ý thức của con người luôn cố xua đi niềm hy vọng về một vòng tay yêu thương luôn rộng mở. Con người đã từ chối, lựa chọn cho mình mãi một ấn tượng xấu thay vì tin rằng sẽ có ngày mai tươi đẹp, tất cả chỉ để tránh đi một nguy cơ sẽ bị sự thật đánh bại lần nữa, và trái tim đau sẽ lại càng đau hơn.
Vậy cho nên, dù trong bài thiện ý đã nhiều lần xuất hiện, cùng với sự giác ngộ của tâm thức về một khía cạnh tích cực có tồn tại của cuộc đời, kết thúc vẫn là nỗi khát khao cháy bỏng đã dấy lên từ đầu. Lần thứ hai nghe nó, lòng nhói nhiều hơn.
"Giá như tôi có thể bay lên bầu trời kia
Giá như ai đó có thể cầm tay tôi
Giá như tôi có thể tự do mơ ước.
Giá như điều đó thành hiện thực"
Violin lại choán lấy không gian và thời gian, choán cả tâm hồn người. Tiếng violin kéo dài đến hết bài, kết thúc cùng tiếng trống dập đột ngột như muốn kết thúc nhanh chóng cơn đau. Đó cũng có thể là lý do cho sự mở đầu với cách vào đề bất ngờ tương tự. Tác giả hẳn là người ko thích nói quá nhiều và cũng không muốn người khác nghe quá nhiều về mình, chỉ để họ thấy tính chất câu chuyện như thế nào và anh ta trong đó ra sao, thế là đủ.
Sáng tác đầu tay lại hội tụ những gì tinh tuý nhất từ phẩm chất âm nhạc tiềm tàng của Tony. All alone đã thực sự đưa anh lên bầu trời mà anh không hay biết. Bằng chứng cho điều đó chính là sự công nhận anh tư cách một trong hai người sang tác xuất sắc nhất của H.O.T. Nó được mọi người minh hoạ bằng Korean Pride, nhưng đã thể hiện ngay từ lúc này. Tony có thể không có một bầu trời tự do, nhưng có được bầu trời của mơ ước và sự tồn tại có ý nghĩa. Âu đó cũng là cái giá đổi được từ tự do.
All alone là bài hát đã kéo tôi đến với Tony chính bởi sự thâm sâu đa cảm xúc của nó, mà cũng bởi cá tính nhạc và đặc biệt là câu chuyện đời lồng ghép trong đó, dẫn dắt bởi một giai điệu đau thương nhưng thu hút. Mỗi lần nghe tôi lại tìm thấy cảm xúc mới mẻ nơi nó, nên đây vẫn chưa phải là tất cả những điều tôi muốn nói. Nhạc là chính, nhưng cách nghe cũng quan trọng không kém, và hoàn cảnh nghe đôi khi cũng làm nhạc có tác động trái ngược nhau lên người nghe. Nếu bạn đọc xong bài này mà cảm thấy khác với ấn tượng của mình thì cũng đừng vội kết luận tôi, vì đó là cảm nhận của tôi mà.
/.
....
[Feeling] For H.O.T - 7 năm trước, mình cũng đã từng được đón 1/5 H.O.T ở Việt Nam :)
Mấy ngày nay, báo chí đăng đầy tin về chương trình ca nhạc giao lưu Việt Hàn với đủ các idol group hiện nay. Rồi tin về các fan đã vất vả, khổ sở, cuồng nhiệt, vui buồn... như thế nào trong những ngày đón thần tượng sang Việt Nam. Mình đọc mãi, rồi lại thấy chạnh lòng. Nhiều cảm xúc trở lại, nhớ tiếc một thời mình cũng đã từng như thế. Dù thần tượng của mình đã tan rã từ lâu, và chưa bao giờ có đủ các anh đến Việt Nam...Tất nhiên, thần tượng của mình là H.O.T. Mình biết đến H.O.T từ năm 2003, nghĩa là 2 năm sau khi H.O.T tan rã. Hồi ấy ở Việt Nam chẳng có cách nào cập nhật thông tin của các anh ngoài báo Hoa học trò thỉnh thoảng đăng vài cái tin, mấy hàng đĩa lậu trên phố Hàng Bông cũng có bán album, liveshow của các anh với bìa đĩa bằng giấy photo đen trắng. Thời gian ấy, mình mua poster của các anh từ mấy hàng bé xíu trên phố Tràng Tiền, hoặc thỉnh thoảng tìm được ảnh các anh lẫn trong đống tranh in hình hoa lá, chim chóc bán trên vỉa hè. Ngày ấy không có nhiều báo mạng như bây giờ, không có các subteam, không có youtube, không có twitter..., không có cách nào update tin tức về các anh như bây giờ. Nhưng mình vẫn yêu các anh với tất cả tình cảm mãnh liệt và trong sáng nhất của một con bé 14 tuổi.
Thế mà cũng đã được gần 10 năm trôi qua. Suốt thời gian ấy, chưa bao giờ mình ngừng tự hào vì là một fan của H.O.T. Dù hết cái tuổi làm fangirl, dù mọi người trêu cười, nhưng vẫn treo đầy poster của các anh trong phòng, như một thói quen khó bỏ. Mặc dù các em bây giờ yêu thik Kpop, có lẽ cũng chẳng biết H.O.T là ai, hoặc có nghe đến tên mà cũng chưa nghe nhạc bao giờ. Có khoảng vài năm, vì cuộc sống thay đổi, công việc bận rộn, mình bẵng đi sự quan tâm đến các anh, thậm chí Hyukie ra album, cũng chỉ nghe qua rồi bỏ đấy, vì không thik nhạc của anh lúc đó. Cho đến ngày kỷ niệm 15 năm H.O.T debut, là tháng 9 năm ngoái, mình lại tìm ra forum này. Thật sự đầu tiên rất rất ngạc nhiên, vì mình đã tưởng rằng, ko còn ai duy trì fansite của H.O.T ở Việt Nam nữa. Nhớ lại dăm bảy năm về trước, có những forum như hotclubvn, hotfcvn, chotifamily... không biết giờ mọi người ở đâu? Có ai đã quên H.O.T rồi? Mình đã tưởng rằng, giờ đây, ngoài những fan đã “quá tuổi” như mình, chẳng còn ai yêu H.O.T nữa... Thế mà... Thật sự rất xúc động khi thấy mọi người ở đây vẫn còn dành nhiều tình yêu cho H.O.T đến thế. Mình đã cảm thấy xấu hổ, và mình nhận ra rằng, tình yêu với các anh không bao giờ là quá khứ. Đó là thứ tình yêu sẽ còn tiếp tục trong lòng mình đến cuối đời.
Không biết mọi người ở đây, có ai nhớ và có mặt trong lần đầu tiên Kangta sang Việt Nam biểu diễn không? Ở Hà Nội, hồi năm 2005, ở cung Văn hóa Việt Xô ấy :). Đấy là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cho đến bây giờ, 1 trong 5 anh có mặt ở Hà Nội.
Lúc ấy thật sự không có nhiều điều kiện như bây giờ, để có thể tập trung các fan in nhiều băng rôn, đón thần tượng ở sân bay, nhảy flashmob... như bây giờ. Mình chỉ đến tham dự công tác chuẩn bị cùng các bạn hotfcvn, tự làm băng rôn, rồi chụp ảnh tập thể... Cũng không biết cái ảnh ấy, bây giờ có ai còn không? Nhớ lại một thời ấy, có lúc nhớ đến ứa nước mắt.
Mình cũng ko nhớ rõ nữa, nhưng vé thời ấy hình như cũng giống bây giờ, được phát miễn phí, và cực kỳ khó khăn để fan có được tấm vé vào xem thần tượng của mình. Nhưng mình và một nhóm bạn nữa, vẫn đến, với hy vọng mong manh được vào. Trong nhóm của mình có một cô bạn là fan ruột của Kangta, bọn mình nói với nhau rằng, có chết cũng phải kiếm được vé cho cô bé ấy vào. Còn mình đứng ngoài thôi cũng được. Mình và con bạn thân, thậm chí phải lẻn vào trong, van xin đội dancer Hàn để xin vé, phải chạy theo từng người trong đội staff và BTC. Cuối cùng hình như mua được của hội phe vé với giá 150k. Cách đây 7 năm, với hầu bao của lũ học sinh lớp 10, 150k quả thực là to lắm. Mua được vé cho bạn vào rồi, mấy đứa còn lại đứng ngoài ôm nhau khóc nức nở vì hạnh phúc nhỏ bé, là giúp được bạn mình có cơ hội được gặp Kangta. Tình yêu các anh đã cho mình những tình bạn thật tuyệt vời. Mình còn nhớ lúc ấy thậm chí bọn mình còn đuổi theo một chị phục vụ cho các ca sĩ ở bên trong, chỉ vì nghe ngóng được chị ấy vừa xin chữ ký Kangta. Nài nỉ mãi rồi cũng xin được. Khỏi phải nói lúc ấy bọn mình tự hào thế nào vì tin rằng, chữ ký duy nhất của Kangta ở Việt Nam lúc bấy giờ, đã thuộc về mình. Cô bạn fan Kangta của mình giữ nó, bây giờ, không biết có còn không. Đã lâu, chúng mình cũng ko còn liên lạc với nhau nữa...
Đã quá lâu rồi, nhưng kỷ niệm về một thời như thế, quả thực không thể nào mình quên được. Cho đến tận bây giờ, khi đã trưởng thành, mình cũng khó để có những giây phút hạnh phúc đến như thế. Một thời với tất cả vui buồn là vì các anh, cả những giọt nước mắt, cả những ước mơ không bao giờ thực hiện được...
Hôm kia, có việc phải đi qua Grand Plaza, nhìn thấy các em fangirl, vẫn mặc nguyên quần áo đồng phục ở trường, mặt mũi phờ phạc dưới mưa vì có lẽ đã chờ ở đây suốt từ hôm trước đến giờ. Nhìn những gương mặt hồi hộp, cứ ngóng mãi lên tầng cao của tòa nhà, hy vọng được thấy thần tượng... mình thấy thương quá. Thương vì suốt bao nhiêu năm nay, fan nhà mình chẳng bao giờ có cơ hội được đón thần tượng hay xem thần tượng một cách tử tế. Thương vì chỉ so với fan Thái Lan, hay Malaysia thôi, fan mình cũng ko được bằng. Mặc dù tình yêu với thần tượng, thì ở đâu cũng cuồng nhiệt và hết mình như nhau... Và cũng thấy thương mình, vì thậm chí còn chưa bao giờ, được trực tiếp nhìn thấy các anh đứng chung trên một sân khấu.
Nhiều lúc mình thấy an tâm, vì các anh bây giờ vẫn nỗ lực duy trì các hoạt động nghệ thuật. Các anh vẫn ở đó, để cho chúng mình dõi theo, dù không biết đến bao giờ mới có cơ hội được tận mắt thấy các anh. Mong rằng các anh vẫn sẽ luôn ở đó. Mong rằng mọi người sẽ luôn yêu H.O.T như bây giờ :)
*tên mình đăng ký ở forum, không phải là tên ngày xưa hay dùng trong FC H.O.T. Đấy là tên tiếng Hàn lũ fangirl H.O.T đặt cho nhau: Jang Hye Won. Mong rằng ai đó thấy và còn nhớ :)*
by @ hyewon 35
.....
[Feeling] Khoảnh khắc của ký ức
Ngày 13/03/2001, ngày em thốt lên câu nói: “Em yêu H.O.T.”, vậy là đã 11 năm. Thời gian đủ dài để không có hình ảnh nào thay thế được vị trí đặc biệt của các anh trong lòng. Cảm xúc chỉ lắng đọng trong tim, lời nói không thể nào bộc lộ hết. Chỉ biết rằng tình yêu mãi còn ở đó, dành cho anh.Có một nụ cười hồn nhiên, một nụ cười lém lỉnh, một nụ cười làm tan biến mọi phiền não trong em. Đôi lúc em đã thật sự quên đi mình đã từng yêu các anh đến vậy, quên rằng đã từng khóc khi nghe "A song for lady". Nhưng rồi trong một khoảnh khắc nào đó, hình ảnh của các anh ngày xưa rõ ràng hơn bao giờ hết. Và rồi mở máy vi tính lên, nhấn play, cứ thế mà không thể tắt được nữa. Những giai điệu tưởng chừng như em không thể nhớ nổi, những tưởng em không thể nghe hết bài, cứ như thế mà đưa em vào những kí ức của ngày xưa. Ký ức của lần đầu tiên biết đến các anh qua "A song for lady", ký ức của những ngày tìm kiếm, mượn hay thậm chí là xin xỏ một đĩa tổng hợp nhạc phim mà trong đó các anh hát "A sing for lady", và cả lần tìm thấy photobook của các anh ở một tiệm sách cũ, vô cùng hạnh phúc dù đã mất đi một vài trang. Chợt nhận ra, tình yêu vẫn còn đó, cảm xúc vẫn còn đó. Và với em, Junnie vẫn xuất hiện như thế trong lòng, cùng với nụ cười hiền hòa, ấm áp, cảm ơn vì anh đã sinh ra, cảm ơn vì anh đã là một phần của H.O.T., sinh nhật vui vẻ, Junnie…
by @mian_moon
,,,,
[Feeling] Một thời và mãi mãi
Lâu lắm rồi , chính xác là đã 8 năm rồi tôi mới nghe đến 3 chữ H.O.T.... .....
Cũng từng đó năm , tôi xa H.O.T .... Những bộn bề công việc , những lo toan cuộc sống đã lấy đi của tôi tất cả những gì thuộc về H.O.T ! Chỉ có một cái tên luôn đi cùng tôi trong 7 năm đó - Kangta - đã trở thành "thương hiệu" khi mà hầu như ai cũng gọi kèm theo tên mẹ đẻ . "Kangta là ai ? Kangta là cái gì ? Ôi , Kangta nó chết từ lâu rồi mà còn đặt tên ?" - bạn bè luôn hỏi tôi những câu như vậy . Những lúc ấy , tôi mới sực nhớ ra , " ừ nhỉ , Kangta là ai ? Là H.O.T sao ? vậy H.O.T là gì ?" Phải đến hôm nay, tôi mới nhớ ra H.O.T là gì . Đùa à . Tôi đã từng là 1 H.O.T fan , đã từng mê đắm giai điệu A song 4 lady , đã từng cuồng nhiệt theo I Yah , Get It Up , từng dance trọn vẹn Outside Castle chỉ với 1 cái MP3 cắm vào tai .... Tôi không quên đâu . Tôi có thể hát chính xác The Promise of H.O.T , có thể rap gần như hoàn chỉnh Wofl and Sheep , có thể thăng hoa cùng vocal của Free To Fly , vậy đã đủ chưa nhỉ ?
Chưa . Vì sao ? Vì tôi đã quên các anh , quên trong 8 năm rời xa H.O.T . Bây giờ itunes list của tôi là những Trường Vũ , là Khắc Việt , là Tuấn Hưng ... Tôi quên các anh . Quên cả chúng bạn fan cuồng ngày nào. Quên đi những lần 5 thằng cùng tranh nhau thần tượng , những lần bắn half-life mà trong đó Junnie sẵn sàng xả súng bắn Hyukie không còn giọt máu , những lần tìm mua được một chiếc đĩa , dù là tổng hợp , trong đó có thể chẳng có 1 bài nào của H.O.T mà bìa đĩa minh họa , bực mình ném đĩa đi và giữ lại tấm bìa nhét vào cặp sách ... Tôi quên thật ...
Ngày đó , Kpop với tôi là H.O.T , chỉ là H.O.T và mãi mãi là H.O.T . Shinhwa ư , không thèm đếm xỉa . Baby V.O.X à , cũng được nhưng chả ra gì . S.E.S có xinh đấy , hát có hay đấy , nhưng ngày đó "con gái" với chúng tôi là một cái gì đó điệu đàng , củ chuối và không bao giờ thèm ngó đến những thằng như tôi , nên tiện thể an-ti luôn. Còn Kpop ngày nay có những gì ? Đã , đang và sẽ không bao giờ ngó tới .Và vì thế tôi cũng quên luôn các anh . Tôi sai à ? Ai dám nói tôi sai ? Tôi không sai khi tôi thay đổi . Nhưng tôi giận tôi quá vô tâm . Có thể , ai đó đọc được sẽ cho tôi là ủy mị , là thừa nữ tính hay cái gì đó tương tự , nhưng thực sự ,được thấy H.O.T , nghe H.O.T , cảm nhận H.O.T , tôi thấy mình như đang là mình của 8 năm trước ....
Cảm ơn những điều các anh đã cho tôi . Những điều các anh đã làm khiến tôi đang như quay trở về thời tuổi trẻ , cái tuổi 19 ngốc nghếch nhưng yêu H.O.T điên cuồng . Tôi sẽ hát , tôi sẽ nhảy , tôi sẽ tìm gặp bạn bè ,kể những câu chuyện cũ rích ... như ngày nào tôi mới biết các anh , H.O.T ạ .Cho dù mãi mãi các anh cũng chẳng thể biết tôi là ai và tại sao tôi lại như vậy , nhưng , cảm ơn nhé , Forever H.O.T ...
by @kangtahp
....
[Feeling] To you, who always sings the most gentle melodies in my mind...
lỡ thương.
dù biết rõ đây không phải là tình yêu, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng cậu, nhìn cậu cười nói, lòng lại thấy mềm ra, dịu lại. và có khi mắt lại dần cay chẳng vì một lý do đáng nói nào.
nụ cười dần nhạt đi, a better day cất lên, thơ ngây ngày đó, nụ cười điềm đạm bật ra, vừa la to vừa chỉ tay vừa đỏ bừng mặt, muốn con mình tự hào vì bố là một ca sĩ nổi tiếng rất lâu...
nhiều khi giấc mơ trở nên bình dị, nói ra lại khiến người ta thấy thương.
là 'thương', mà không phải tình cảm nào khác.
'thương', êm ả hơn nhiều, cũng ổn định hơn nhiều.
'thương', thì đã định trước kẻ thương nhất định sẽ cho đi, cho mà không cần hồi báo cũng được.
vì đã lỡ thương trước rồi, nên thôi không phải nặng lòng báo đáp hoàn lại đủ đầy làm chi.
"Vì cậu mười năm, hoa nở không tàn..."
Đã có người từng nói vậy đó, Seung Ho à...
Câu ấy chính là dành cho cậu, chỉ cho cậu, mà thôi.
.
nhân xem ep 270212 Star Life - Tony An.
29.02.12
29.02.12
by @ hanie
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét