Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

[Oneshot][PG][Tonhyuk] Forever

[Oneshot][PG][Tonhyuk] Forever

Forever
Rating: K
Pairing: Tonhyuk
Warning: shounen-ai
By: rociel

Đă bao nhiêu năm tôi không quay lại nơi này, có bao nhiêu điều tôi đă đánh mất. Tôi như có cảm giác ḿnh đă lỡ tay đánh rơi mất thứ gì quý giá. Sự xa xôi diệu vợi cứ không ngừng quanh quẩn trong tâm trí tôi. Tôi ngưng lại ngước lên nhìn ṭòa nhà ấy ........ nhà của tôi.......



Ngôi nhà rộng lớn và im ắng với nét đặc trưng của những vùng ngoại ô. Nắng như không thể bao phủ hết những dăy nhà, những thảm cỏ làm cho khung cảnh mang những nét đậm nhạt riêng biệt, những vạt sáng chênh chếch rọi lên khu nhà chính ánh lên vẻ cao ngạo. Nó gợi lại trong tôi những bài hát phát ra từ chiếc hộp nhạc. Những bước chân quay cuồng trên tấm thảm nhung đỏ....mùi rượu vang lẩn trong tiếng cười, một thằng bé cầm trong tay một chiếc hộp nhạc với những âm thanh lạc lõng và một ánh mắt gần như trong suốt. Tôi khẽ lắc đầu khiến những h́nh ảnh rung động....xoay tít....và gần như biến mất chỉ duy nhất một thứ c̣òn sót lại .



Chạm nhẹ vào cánh cổng sắt, cái hơi hướng của thời gian vẫn c̣òn đọng lại trên đó và tôi chậm chậm đẩy nó ra. Một tràng tiếng rền rĩ thoát ra, tôi nhăn mặt , chói tai bởi cái âm thanh thảm năo ấy......như là vết thương đau thời gian .......


Nhích người qua cánh cửa, tôi bước đi trên con đường lát bằng đá, cái lạnh của sự cô quạnh như bện hơi lơ lửng quanh đây . Những tia nắng xô đẩy qua khe cửa tràn vào bên trong , bỗng sững lại , như bàng hoàng trước sự u ám của ngôi nhà ....những tia nắng nhạt nḥa....



Như vậy, tôi có thể ngắm nh́n xung quanh cho kĩ hơn. Thảm cỏ vẫn xanh mướt đều tăm tắp. Những bụi hồng khẳng khiu, những bông hoa khum khum chứ không bung mình nở rộ như bản tính của nó. Đằng xa, bóng cây cổ thụ vẫn rợp một góc, dưới tán cây là một bộ bàn ghế. Tôi nheo mắt cố để xem rêu có phủ kin chúng rồi hay không. Đằng sau nhà là một con suối nhân tạo nhưng tôi không biết liệu nó đă khô cạn hay chưa ....



"Trời ạ, cậu chủ .....cậu về sao không bảo với lăo một tiếng!"

Tôi hơi cười nhìn ông lăo quản gia cuống quít đỡ lấy hành lí mà mắt thì rưng rưng. Sau đó vì mải nói chuyện nên tôi cũng chẳng quan sát thêm ǵ được nữa.

''Cậu chủ vào đi, lăo biết rằng cậu nhất định sẽ về nên lăo lúc nào cũng dọn dẹp thật sạch sẽ.. ''

Tôi lấy làm ngạc nhiên. Ông ấy biết rằng tôi sẽ về. tại sao thế nhỉ? Thắc mắc một hồi cuối cùng tôi đành để mặc ông ta la hét dặn bọn gia nhân phải chuẩn bị để tiếp đón tôi. Tôi tiến về hướng phòng của mình. Hành lang dường như dài đến vô tận .... mỗi bước đi càng thấy tối thêm . Những khung cửa kính sạch sẽ không bụi bặm hay mạng nhện. Chỉ có những tấm ảnh treo trên tường là ngày càng ố đi. Tôi đi tới căn phòng cuối cùng ....phòng của tôi. Tấm gỗ chắn trước mặt im lìm như đang ngủ ....xoay nhẹ nắm cửa làm tiếng gỗ lâu ngày không dùng đến khạc ra một loạt tiếng khọt khẹt như ho khan. Tôi bước vào.

''Cậu chủ đă về!''


Trên chiếc giường đối diện giường tôi một cậu bé với mái tóc vàng hoe của nắng đang ngồi, mỉm cười.

"Cậu chủ đă về!"

Tôi ngồi xuống vươn tay ra vén những sợi tóc như sợi tơ đang tung tẩy trước trán.

"Cậu vẫn giữ mái tóc màu vàng này à? Sao không thử màu khác xem?"

"Vì là cậu chủ nhuộm cho tôi mà " _ cậu ấy đáp lại nhẹ nhàng.

Tôi buông mình xuống giường , vùi mặt vào chiếc gối, thấy nguyên vẹn cái cảm giác khi chạm vào mái tóc đó. Mềm mại và dịu dàng, đầy mê đắm. Nó dường như hút đi tất cả mọi sức lực của tôi. Bỗng nhiên cậu nghiêng đầu xuống, rủ những lọn tóc trêu đùa trên mặt tôi, đôi mắt hẹp nh́n tôi nhíu mày.

"Cậu chủ mệt à? Vậy tôi sẽ ra ngoài nhé?"

Tôi với tay giữ lại. Cổ tay cậu vừa gọn trong lòng tay tôi, trắng ngần và lạnh như một tấm ga giải giường. Cậu ấy chưa bao giờ ấm cả.

"Không sao cứ ngồi như vậy đi"

"Ưm...." _ Cậu mỉm cười.

Tôi nhắm mắt lại, thấy một sự dễ chịu lan tỏa, tôi bắt đầu lim dim ngủ, mơ hồ cảm nhận thấy cậu vẫn đang ngồi ở đấy....



*****************


Người đàn bà trong bộ váy áo đỏ sẫm, khoác trên mình chiếc voan cùng màu. Nhưng chiếc voan trên da bà cứ mãi lan thành từng mảng, không thể giữ lại đựơc. Đột nhiên, đó không còn là chiếc voan nữa mà chỉ là một vũng máu, một vũng máu loang lổ trên thân người phụ nữ đang mỉm cười tươi tắn.




Đứa bé cầm cái hộp nhạc nằm ủ rũ trong chiếc quan tài. Những người khiêng hòm vận đồ đen nhăn nhó vì cơn mưa tầm tă . Bùn bắn lên tung tóe, đứa bé buông tay lên làm cái hộp nhạc rơi lăn lóc trên đường nhưng âm thanh vẫn réo rắt như một tràng cười man rợ, át đi cả tiếng mưa.



Người phụ nữ nhẩy múa trong vũng máu với tiếng cười điên loạn.




Thằng bé vùng khỏi chiếc quan tài lao vào cơn mưa tầm tă.



Người phụ nữ chợt ngă nằm sóng xoài, chìm hẳn người trong vũng máu, đỏ thẩm đến ko nhận ra đường nét của bộ y phục nữa. Từ từ ngẩng đầu lên ....



Thằng bé quỳ sụp xuống ôm lấy cái hộp nhạc bị sét đánh bể tan tành, chầm chậm quay đầu lại....

Một đôi mắt nhìn xoáy vào tôi, một bàn tay vương ra như muốn với lấy .... đôi mắt trong như màu của thời gian, ráo hoảnh....


****************


Tôi vùng dậy người toát đầy mồ hôi, rùng mình v́ cơn ác mộng. Cậu đang ngồi xoay lưng lại, tôi nhìn chăm chăm vào cái gáy của cậu ấy, cả người run rẩy. Có một thứ gì đó cứ gợi lên trong tôi một cảm giác khó chịu.

"Sao thế? Cậu chủ gặp ác mộng à?"

Cậu hỏi mà không thèm quay lai khiến tôi thấy hơi bực bội.

"Tắt cái hộp nhạc đi!"

"Không!"_ cậu bướng bỉnh lắc đầu.

Tôi không thể chịu nổi thứ âm thanh cứ không ngừng lặp đi lặp lại đó, tôi hét lên giận dữ.

"Tắt ngay cái thứ quái quỷ đó đi!"

Cậu quay phắt lại nhìn tôi, tôi giật mình thấy như có một nguồn điện chạy xuyên qua người. Đôi mắt cậu u buồn nhìn tôi như chua xót. Sự mênh mông trong con ngươi màu nâu ấy dường như không có ranh giới, như cả một đêm đen không một vì sao. Cậu đứng dậy bỏ chạy ra ngoài. Tôi đổ sập người xuống chiếc đệm, thở hổn hển.





Giờ cơm tối, cậu không xuống. Chỉ có tôi, ông quản gia và mấy người hầu bàn. Tôi hỏi ông quản gia vài chuyện quanh nơi này khi tôi không có đây. Sực nhớ ra tôi hỏi:

"Ông này, vậy con suối sau nhà giờ có còn không?"

"Còn ạ.... nhưng mà nó đă cạn khô lâu rồi, nếu cậu chủ muốn ra đó lăo sẽ cho người bơm đầy nước" _Ông ta trả lời với vẻ dè dặt.

"Được, phải làm ngay đi, mai tôi muốn ra đó sớm!"

Nói rồi tôi đứng dậy kết thúc bữa ăn. Trên đường về phòng tôi thấy cậu thật tệ. Con suối đó là phần việc của cậu , sao cậu lại có thể làm như vậy chứ? Để nó khô cạn ....

Tôi dừng lại thấy cửa phòng cậu không đóng , cậu lúc nào cũng vậy, động chút chuyện là giận dỗi. Tôi buớc vào, thấy cậu đang ngồi trên thành của sổ, nhìn ra ngoài, khuôn mặt cậu như bị ánh sáng của mặt trăng nuốt chửng khiến tôi không thấy rõ . Cậu lấy tay mân mê lọn tóc. Tôi biết là cậu đă biết tôi vào nhưng vẫn không quay lại, tôi đành xuống nước.

"Thôi mà Woo Hyuk, tôi xin lỗi. Tôi biết tôi ko nên to tiếng với cậu."

Thấy cậu không phản ứng ǵ, tôi bước lại gần, vòng tay qua eo cậu, tôi có cảm giác ḿnh đưa tay vào một đám khói, và cũng hít vào nguyên một đám khói, gần như mê sảng....

Cậu dựa đầu lên vai tôi không nói năng gì.

"Mai chúng ta sẽ ra suối chơi nhé"

Cậu mỉm cười khe khẽ gật đầu.


Tôi đang ngủ thì thấy có thứ gì chọc chọc vào lưng ḿnh. Tôi cựa quậy để gạt cái thứ đó ra hay chí ít là tránh được nó. Nhưng nó vẫn không buông tha , kéo dài một đường trên lưng làm tôi thấy rùng ḿnh, xoay người lại, tôi cố giữ lấy những ngón tay nghịch ngợm của cậu. Cậu nhìn tôi cười

"Cậu chủ bảo là sẽ đi sớm cơ mà ?"

Tôi ngồi dậy, lắc lắc đầu để tỉnh hẳn ngủ, tôi biết là mình không thể ngủ được tiếp, với cậu.

Sau đó chúng tôi cùng nhau đi ra suối, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, khung cảnh bị bao phủ bởi một lớp sương mù, trên vạt cỏ vẫn còn ươn ướt bởi sương đêm. Cậu cứ lặng lẽ bước đi mà chẳng nói lời nào, hình ảnh cậu lẩn khuất trong đám sương mù khiến tôi không nhìn rõ . Tôi nghĩ cậu cũng là một đám sương mù.

"Đến nơi rồi "

Cậu bất ngờ nói rồi ngồi xuống bất chấp đám cỏ dính nước rồi quay ra vẫy vẫy tôi. Không còn cách nào khác, tôi cũng đành ngồi xuống. Chỗ này nhìn thẳng ra suối.

Đó là một con suối nhân tạo, ngoằn ngoèo và hẹp. Nước trong veo nhìn rõ cả những viên đá nằm rải rác bên dưới, hai bên đều rải sỏi. Nó có tất cả mọi thứ của một con suối cần có. Vậy mà nó lại chỉ là một con suối nhân tạo. Nó được tạo ra chứ không phải tự nhiên sẵn có . Thế nhưng đôi khi trông nó còn rực rỡ hơn cả những con suối khác. Cái giả dối còn đẹp hơn cả sự thật khiến người ta có cảm giác bị tổn thương hay bị lẫn lộn giữa cái đúng và cái sai. Thật quái gở.

Mặt trời bắt đầu nhú lên. Tôi thở dài rồi buông hẳn mình xuống thảm cỏ, gối đầu lên chân cậu. Thấy cậu vẫn đăm chiêu nhìn đi đâu đó. Tôi tập trung, nhìn chằm chằm vào cậu xem cậu có quay lại không, người ta thường nói khi bị nhìn sẽ có một linh cảm và quay lại phải không? Tôi muốn cậu quay lại nhưng lại không muốn cất tiếng gọi. Một lúc sau, vẫn không thấy cậu phản ứng , tôi bỏ cuộc chuyển qua nghiên cứu mặt nước. Ánh nắng bắt đầu dấy lên, chạy dọc mặt nước làm nó ánh lên lấp lánh. Gió hây hẩy, gợn lên làn da sởn gai ốc. Tôi ngẩng mặt lên thấy cậu đang luồn tay vào tóc tôi mân mê.

"Cậu chủ? "

"Ưm...."

"Nắng lên rồi..... chúng ta về thôi!"

Tôi nhướng mày ko thể hiểu nổi cậu đang nghĩ ǵ trong đầu.

"Sao thế? Gió đang lên mà!"

"Cậu chủ thích gió sao?"

Cậu mỉm cười, lấy tay gạt gạt con kiến bò trên vạt áo tôi.

"Ưm ...."_ Tôi ầm ừ buồn ngủ vì sáng phải dậy sớm. Gió nổi lên thật, thổi tung mọi thứ, cơn gió lớn làm mặt nước gợn lên lăn tăn, làm lá xào xạc rơi xuống, cậu đưa tay lên giữ tóc vẻ như không bị ảnh hưởng bởi cơn gió. Nhìn tôi một lúc cậu chợt nói, môi cậu chỉ hơi mấp máy gần như không phát ra tiếng nói. Tôi lấy làm ngạc nhiên là tại sao ḿnh lại có thể nghe rõ ràng lời nói của cậu đến thế. Nó dường như tách biệt hẳn với mọi thứ, như ngân vang trong đầu tôi.

"Cứ mỗi lần mùa thu, cậu chủ lại về đây phải ko?"

"Phải!"- Tôi đáp, giọng run run.

"Từ năm sau, cậu chủ đừng về đây nữa"

Tôi còn ngẩn ra thì bỗng thấy cậu nhào tới ôm chầm lấy tôi. Tôi vùi mặt vào tóc cậu thấy cả người tê tái. Vóc người thanh mảnh của cậu không hiểu sao lại mang đến cho tôi cảm giác bình yên lạ . Hơi thở của cậu giống một bản nhạc tôi đă nghe từ rất lâu rồi, quen thuộc nhưng tôi ko thể nhớ chính xác. Êm ái, tôi cảm nhận được mùi của con suối, giống như là tôi đang ngụp mặt dưới làn nước mát lạnh ấy vậy.... Cậu hơi đẩy người ra mỉm cười. Tôi cảm thấy tim mình sao đau nhói. Từ đôi mắt trong vắt ấy, một hạt nước khe khẽ lăn dài.

"..... nhé, Tony....."

Đôi mắt ấy nhìn xoáy vào tôi, đôi mắt mang vị của thời gian. Bàn tay cậu vươn ra rồi chợt buông thõng xuống. Đột ngột cậu đứng dậy bỏ đi. Tôi giật người hét lên.

"Woohyuk!"

Tôi vùng dậy định đuổi theo thì thấy cậu đứng lại. Cậu cứ đứng im như vậy một lúc lâu rồi chợt quay người lại, nhìn tôi, cậu nở một nụ cười. Đó thực sự là một nụ cười, nó như làm sáng bừng cả một khoảng không. Tôi sững sờ chưa bao giờ cảm nhận thấy cậu rõ ràng đến vậy, không còn nḥạt nhòa hay mờ ảo nữa. Tôi thấy cả người ḿnh run lên đến ko kiểm soát được, nắm chặt tay lại tôi quay lưng bỏ chạy.

Tôi chạy đến muốn ngộp thở, guồng chân như tự chuyển động đến ko còn dừng lại được nữa. Tiếng cười man dại trộn trong âm thanh trong trẻo của tiếng hộp nhạc thành một vũ khúc quái gở vang vọng trong tâm trí tôi.


//Lạc lơng giữa giai điệu từ chiếc máy quay đĩa, một tiếng nhạc lảnh lanh phát ra từ chiếc hộp nhạc trong tay một đứa bé. Nó ngồi ở một góc tường ôm chặt lấy chiếc hộp, sợ ḿnh sẽ bị giẫm bẹp bởi gót giầy cao gót đang lả lướt trong một điệu nhảy. Những tiếng chạm ly, tiếng cười, mùi thức ăn và trên tất cả là màu đỏ đến quay quoắt trên người mẹ nó làm nó muốn bệnh. Ngay khi nó muốn ngất xỉu đi vì ngạt thở thì một người tiến về phía nó. Một cậu bé với đôi mắt trong ngần nổi bật trong làn da trắng sữa. Đôi mắt còn thật hơn cả chiếc gương trong phòng nó, giống như mặt nước phẳng lặng, phản chiếu gương mặt hoảng sợ của nó ở trong ấy. Cậu ta tỏ ra rất phấn khích với chiếc hộp nhạc của nó//


Tới khi trời bắt đầu tối sẫm, trên ngón tay tôi đă bắt đầu tê rần, tôi quyết định trở về nhà.

Bữa tối vẫn không có cậu, tôi nhanh chóng ăn xong phần ăn rồi bỏ về phòng.

~~~~~~~


Sáng hôm sau, tôi đi dạo quanh khu vườn, thì thấy ông quản gia đang nhẩn nha tỉa lại bụi hồng, một công việc ông rất yêu thích. Tôi dừng lại và đứng nói chuyện với ông về ba chuyện hoa lá. Đến khi ông chuẩn bị rời đi, tôi chợt quay ra hỏi như sực nhớ ra.

"Ông quản gia, từ hôm qua tới giờ ông có thấy Hyuk đâu ko?"

"Cậu chủ. ...Woohyuk đă chết rồi mà......"

Tôi nhìn ông ta chừng chừng mắt không chớp, thấy như có gì đè nặng. Ngay sau đó như có thứ gì rớt dài trên má tôi, cổ họng thấy bỏng rát đến ko thể nói được, hơi thở như bị hút sạch khiến cơ thể muốn kiệt quệ mà gục ngă xuống.

"Hôm đám tang cậu ấy cậu chủ cũng có đi mà"

Tôi cúi mặt xuống " .... Tôi biết...."

Tôi chầm chậm quay đầu về hướng con suối, phóng tầm mắt thật xa như để cố tìm kiếm, để níu kéo một thứ huyễn hoặc.

"Cậu chủ...."

"Huh?"

"Bà chủ đă mất rồi...."

"Tôi biết."

"Cậu Hyuk cũng chết rồi."

"Tôi biết."

"Cậu...."

Tôi từ tốn quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

"Năm sau tôi sẽ ko về đây nữa"- Tôi hơi cười. Tôi thấy mắt ông đỏ ậng lên, đôi môi nhăn nheo bắt đầu run lên. Dường như ông muốn nói điều gì đấy nhưng lại ko có tiếng nói nào thốt ra . Tôi quay người lại bỏ về phòng. Đi tới nửa đường tôi từ quay đầu lại nói:

"Sau khi tôi đi, nhớ bơm đầy nước cho con suối. Đừng bao giờ....đừng bao giờ để nó cạn nước..... "


".....Lăo nhớ rồi, lăo sẽ chăm sóc nó cẩn thận"

Đi thêm vài bước nữa tôi lại quay đầu lại.

"Tại sao ông lại biết là tôi sẽ về?"

Lúc này thì nước mắt đă trào ra khỏi đôi mắt đầy nếp nhăn của ông ấy:

"Năm nào vào ngày mất của cậu ấy, cậu chủ cũng về mà."

Tôi lặng người đi với cảm giác thời gian ào ạt trôi qua người mình và tôi cảm nhận rõ được sự thương tổn ấy của thời gian.

// "Cậu đang làm ǵ với con suối ấy thế?"

"Cậu ko thấy à? Tôi đang bơm nước!"

"Sao cậu lại bơm nước vào con suối này?"

"Nó là con suối giả, nếu không bơm nước vào nó sẽ bẩn và cạn đi mất"- Đứa bé nhìn nó, cười chế giễu. Nó trố mắt nhìn trân trân vào dòng suối. Từ trứơc tới giờ nó vẫn tự hào rằng đó là con suối đẹp nhất nó từng biết, không thể tin được rằng đó chỉ là con suối giả. Nó bỗng nhìn lên thì thấy đứa bé đang nhìn nó với vẻ dò xét rồi bất chợt hét lên thích thú.

"A! Nhớ rồi. Cậu là ngừơi cầm cái hộp nhạc mà tớ đă gặp hôm qua trong bữa tiệc....Ưm, Tony đúng ko?"

Nó gật đầu nhìn xuống cái hộp nhạc mình đang cầm, tần ngần khi nghe đứa bé nhắc đến món đồ chơi ấy một cách hào hứng.

"Vậy cậu có muốn có chiếc hộp nay không?"- Nó rụt rè hỏi.

"Có chứ"- Mắt đứa bé sáng bừng.

" Vậy thì..... tớ sẽ cho cậu với một điều kiện. Ở bên cạnh tớ măi măi được không?"

Đứa bé lúc lắc mái tóc hoe hoe của ḿnh, nhoẻn cười.

"Được mà"
.
.
.
Được mà .
.
.
Được mà


~~~~~~~~~~~THE END~~~~~~~~~~~~~~~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét