[Oneshot][TonHyuk][PG]Anh Túc
- Bình -
TonHyuk | shonen ai | angst | PG-13
TonHyuk | shonen ai | angst | PG-13
Summary:
Nếu có thể, tôi sẽ chọn cho câu chuyện của mình cái tên Thời Điểm. Không phải người ta không nghĩ đến nhau, chỉ là không phải ai cũng may mắn nghĩ đến nhau đúng thời điểm.
Thế nhưng tôi đã chọn Corn Rose thay cho Thời Điểm. Vì tôi muốn gọi thầm em là Corn Rose.
Giản đơn nhưng rực rỡ, buồn bã nhưng bình yên.
Mọi câu chuyện đều có kết thúc, nhưng cho đến khi chúng ta gặp lại, kết thúc thật sự vẫn chưa có, được không Seung Ho…?
note: lời thoại không được in nghiêng = )))))))))))
Nếu có thể, hãy nghe Wait and see khi đọc.
tặng Cá, vì sự thúc giục miệt mài của nường
. Năm nay hết nợ rồi nhá :"D
tặng Lam Lam.
~ * ~

tặng Lam Lam.
~ * ~
Vẫn còn nhớ, những ngày đầu thu Seoul đã bỗng chốc trở nên dịu dàng thế nào. Tiết trời trong trẻo khiến mọi vật dường như đẹp hơn. Thế nhưng chỉ có thể thỉnh thoảng lơ đãng nhìn thấy màu nắng xanh ngoài cửa sổ vào những lúc cơ thể đã mệt nhoài nằm xoải dài trên sàn tập. Âm thanh xung quanh đôi khi lùi xa, tôi chỉ thu vào ý thức tiếng thở khe khẽ của mình, và của một ai đó cũng nằm cạnh bên. Ngay cả khi không liếc sang, tôi vẫn biết đó là cậu ấy, Tony.
Thật lâu, khi điểm lại, tuổi trẻ bay nhảy của tôi dường như luôn có cái tên Tony gắn liền bên cạnh. Không chỉ vì chúng tôi thuộc cùng một nhóm một thời gian dài, mà việc ở cùng một nhà ra ra vào vào đều chạm mặt, làm cho chúng tôi không thể không cởi mở đối với nhau. Cởi mở lòng mình, như thể anh em, tôi nghĩ mình là người hiểu rõ Tony nhất.
Thực tế chứng minh, tôi đúng. Và tôi cũng sai.
Tôi có thể hiểu thói quen của cậu ấy để chẳng còn muốn phiền lòng lặt vặt, có thể hiểu nỗi bất an cùng những phức cảm tưởng chừng vớ vẩn của cậu ấy để đưa tay ra ôm lấy đôi vai xuôi nhỏ một cách tự nhiên và vô điều kiện. Rất dễ dàng, tôi hiểu vì sao các fan dành cho Tony quá nhiều ưu ái. Nói ra có vẻ thật sướt mướt, nhưng thật sự, vì cậu ấy - dù rất vô ý - luôn khiến cho người khác có cảm giác cần phải hết lòng yêu thương. Tôi là người ở gần Tony nhất, do đó, hiển nhiên trở thành kẻ dung túng cho cậu ta nhất về mặt yêu thương này, dù là khoảnh khắc nào của quãng đường chúng tôi đi cùng nhau.
Khi mà ta cho rằng mình thấu hiểu nhất, có cảm giác thông tuệ nhất, là khi ta ngơ ngẩn nhận ra ta là một kẻ ngây thơ.
Chỉ lơi lỏng một chút không quá để tâm đến, những suy nghĩ của Tony liền vượt ra khỏi tầm hiểu biết của tôi. Tỉ dụ như kiểu cười gần đây của Tony với tôi, chỉ cần tinh ý nhìn, đều nhìn ra sự gượng gạo kì lạ. Cậu ấy vẫn ngoác miệng cười nghiêng ngả khi nghe mấy câu đùa giỡn của Hee Jun trong mấy chương trình trên TV, nhưng với tôi thì cứ hay rũ mắt xuống và nhếch nhếch khóe môi, dùng mớ tóc mái hơi lộn xộn bọc lấy ý nghĩ riêng mình. Hay là khi ở nhà, Tony sẽ chuyên tâm quan sát bất cứ thứ gì ngoài gương mặt tôi khi tán gẫu. Tất cả cử chỉ ấy, Tony có lẽ cho rằng chúng rất tự nhiên. Còn tôi chỉ biết lắc đầu.
Khi Tony bận đi đâu đó, tôi lôi Jae Won ra hỏi. Rằng có phải anh quá nhạy cảm hay không, Tony bất thường kiểu đấy có phải là có thời kỳ không… Đổi lại vẻ mặt hơi hơi nghiêm trọng của tôi, Jae Won cứ bình thản lắng nghe, thỉnh thoảng gật gù. Cuối cùng cậu nhỏ chỉ nở nụ cười yếu ớt, nói, anh để ý kĩ một chút nữa thì sẽ hiểu hết thôi. Chuyện này không phải là chuyện em có thể tự ý xen vào đâu. Jae Won nói xong thì Tony vừa trở lại, tôi chỉ còn biết ngơ ra nhìn hai người bàn chuyện chiều nay sẽ ăn cơm đưa đến hay kiếm đường chuồn ra ngoài ăn.
Lại nói, mùa thu Seoul thật khiến người nhạy cảm khác thường, có phải không?
Nói về chuyện thời tiết, có phải vì mùa thu năm ấy trời ấm hơn, thế nên khi có mưa lại thấy quá lạnh lẽo? Tháng mười một, mưa trút xuống làm mờ mịt kính cửa sổ. Tôi có hơi buồn bực ngồi bó gối trên sofa xem một kênh TV tùy ý. Lẩn quẩn mãi cả ngày trong nhà thật tù túng. Tony đang ở dưới bếp xoay sở với đống chén đĩa dồn từ tối hôm trước. Xong xuôi cậu lại chỗ cửa sổ, kéo chốt mở ra he hé. Tôi đột ngột rùng mình một cái. Trốn trong cái ấm áp một lúc lâu, chạm vào gió lạnh thật không chịu nổi. Tôi nhíu mày nhìn khuôn mặt nghiêng của Tony đang dõi mắt ra ngoài, lầm bầm bảo cậu đóng cửa lại. Tony quay sang nhìn vẻ mặt nhăn nhó của tôi, rồi cười nhẹ một cái như đứa nhỏ biết lỗi, khép cửa cài chốt.
Cửa đóng rồi, chén đĩa cũng xong rồi, nhưng Tony không lại ngồi cạnh tôi như mọi khi, lại lủi vào bếp làm gì đó. Cậu ấy lại thế, tôi đã làm gì để phải bị giận à. Tôi thở ra, quăng remote xuống sofa, uể oải đi vào bếp. Dù sao hôm nay cũng mưa đến thối đất thối trời, có cãi nhau một trận ghê gớm đi nữa thì mai trời cũng sẽ lại nắng trong thôi.
Tôi ngồi vào cái ghế con con sát tường, nhìn Tony đang lúi húi đem kim chi tỉ mẩn cắt nhỏ. Đấy, cậu ấy lại kiếm chuyện không cần thiết để làm.
Tonyah, tôi đã làm gì chọc cậu giận hả? Ngứa mắt đến độ không muốn nhìn luôn?
Tony dừng việc cắt vớ vẩn kia, cũng không quay nhìn tôi. Cậu buông ra câu trả lời nghe không thể hờ hững hơn. Không có.
Vậy sao cậu nhìn bất cứ ai, bất cứ vật gì, ngoại trừ tôi?
Giọng tôi càng nói càng cao lên, Tony hơi giật mình. Cậu im lặng, tôi nghĩ cậu đang sắp xếp mớ suy nghĩ của mình để cho tôi câu trả lời. Nhưng rốt cuộc cậu để tôi chờ đến chán, vẫn cứ im như cũ.
Rồi một lúc sau đó, tôi bắt đầu có cảm giác như thể mình đang bắt nạt Tony vậy. Cậu bướng bỉnh mức nào tôi không phải không biết, có gào rú cũng chẳng ích gì khi cậu đã muốn ngậm tăm. Tôi đứng dậy, lại gần Tony. Nhìn mớ kim chi bị cắt đến không còn ra kim chi, chỉ còn là những mẩu vụn như đồ ăn con nít hay cắt chơi, tôi lại thở dài thượt. Tôi đang đóng vai phản diện sao…?
Agh… Xin lỗi, Tony… Dù là tôi đã làm cái gì cho cậu giận, thì tôi cũng xin lỗi. Ở cùng lâu đến vậy rồi, cậu không nhìn tôi là sao… Tonyah…
Woo Hyukah…
Ừ? Giọng Tony nghe là lạ, hơi nhẹ hơn bình thường. Tôi vẫn chăm chăm nhìn một bên khuôn mặt Tony.
Tôi… thích cậu.
Ừ?
Tôi thích cậu…
Ừ…
Thích tôi cũng đâu cần nói đến hai lần. Tôi luôn đối xử tốt với cậu, không thích mới là lạ. Tôi hơi hơi cười, vui vui trong lòng. Rồi tôi để ý Tony cứ cúi nhìn đám vụn kim chi, nhìn sao cũng trông giống như sắp khóc. Nhưng đợi thật lâu, thật lâu cũng không có nước mắt chảy xuống, chỉ thấy Tony cứ bặm môi thật chặt. Tôi thấy bối rối, cũng không biết làm gì. Mấy giây qua, rồi Tony cũng quay sang nhìn tôi, cười cười mà hai mắt đỏ như mắt thỏ. Cậu nói một câu chả liên quan gì. Kim chi hư hết rồi, để tôi đi xuống dưới mua hộp khác. Nói rồi cứ vậy mà đi ra cửa. Sau tiếng sập cửa khô khốc, tôi chỉ còn nghe tiếng mưa vỗ ràn rạt vào cửa kính, còn nghe thấy tiếng tim mình đập bình bịch trong ngực.
Tony đi ra ngoài, đủ lâu để tôi thấy mưa tháng mười một sao mà lạnh vắng.
Jae Won thật ra là một thằng nhóc thông minh. Có lẽ việc thấu hiểu một ai đó đối với Jae Won là quá dễ dàng, chỉ là thường thường luôn thích trầm lặng quan sát mọi việc, cũng không muốn nói ra những việc mà cậu biết rõ sẽ khiến người khác khó xử. Và Jae Won đúng. Tôi dõi theo Tony. Cậu đã bình thản cười với tôi, như thể giữa chúng tôi chẳng có gì xảy ra. Mà cũng có gì xảy ra đâu, trừ việc cậu bảo thích tôi. Nhưng giờ đây kẻ tiếp theo có vấn đề lại là tôi.
Tôi bắt đầu nhớ lại mấy cái fanfic trước đây thoáng thấy Jae Won xem trên mạng. Vốn dĩ cho rằng nó vô hại, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa chúng tôi. Nhưng giờ nghĩ đến bất giác thấy ngường ngượng. Đôi khi bắt gặp Tony nhìn mình, tôi kéo môi thành một nụ cười, sau đấy dần dà cũng ít diễn cái thói quen ghé tai cậu nói nhỏ như trước. Jae Won có khi làm ra vẻ đùa cợt cười cười, nói tôi cười dạo này đặc biệt khó coi. Tony ngồi kế bên phụt cười, còn tôi ngó ngó trần nhà.
Thỉnh thoảng tôi phát hiện mình đang vô thức liếc về phía Tony. Mỗi khi bị bắt gặp, cậu chỉ cười đáp lại tôi, không thể nhận ra cười như thế là vui hay buồn. Như thể cậu đang dùng cái nụ cười chuyên nghiệp của mình với cả tôi, khiến tôi hơi khó chịu. Tôi không nghĩ gì nữa, những gì có liên quan đến cái tên Tony An, tôi đều gạt sang một bên. Và tôi không phát hiện ra, tôi đã dần dần buông tay khỏi cái vị thế người hiểu Tony An nhất thế giới. Tôi không muốn thấy, không muốn biết…
… rằng Tony đã gầy đến mức nào.
Tony ngã quỵ.
Người ta mang Tony ra ngoài, gần như kéo lê thân người đã không còn sức lực đó dọc quãng đường đến xe cấp cứu. Giữa đám đông hơi hỗn loạn, tôi bước bước, dừng dừng, do dự chẳng biết làm gì. Tôi không nhớ sau buổi biểu diễn có còn gì cần tôi thu xếp hay không, hay là tôi nên bất kể mà đón taxi theo đến bệnh viện. Vì một nhịp hẫng đi của tim tôi, tâm trí tôi cũng trở nên hỗn độn…
Sau buổi phỏng vấn của đài về sự kiện vừa rồi, trên đường vào viện thăm Tony, Jae Won bảo, giữa hai người đã có khoảng cách, anh biết không. Tôi nhìn ra cửa kính xe, không nói.
Sẽ khóc…
Nếu như Tony thật sự thích một Jang Woo Hyuk đang e ngại điều gì đó mơ hồ trong tiềm thức, đến cuối cùng người đau chỉ có cậu ấy mà thôi.
Tony về nhà, sau hai ngày trong bệnh viện. Chúng tôi thật sự không có thời gian để dây dưa, Tony hiểu rõ hơn ai hết. Đôi môi cậu khô nứt, sau khi đã thoa chút son, nhợt nhạt mỉm cười với báo chí, bảo rằng tôi đã ổn. Tôi và Jae Won đứng hai bên, cùng với màn kịch hồi phục của cậu cười phụ họa. Đâu đó trong lòng, thấy đau đau.
Khi ấy còn là mùa xuân, là, khi chúng tôi hôn nhau.
Chúng tôi cứ bình thản đi qua thời gian, mỗi ngày chỉ nói với nhau mấy câu vụn vặt, còn lại bao nhiêu phiền muộn nghĩ suy đều đem vùi thật sâu trong bóng tối. Tony luôn biết kiềm chế rất tốt, duy chỉ có đôi khi không giấu được chút dịu dàng trong cái nhìn đối với tôi. Tôi không đế ý đến. Vì nếu nhìn thấy chút dịu dàng đó sẽ khiến tôi thấy đau lòng. Jae Won chỉ yên lặng, ra vẻ thờ ơ. Vấn đề là của tôi, chẳng ai nói cho tôi biết làm thế nào mới tốt, cũng không ai cho tôi bảng kết cuộc có thể có của mỗi hành động tôi sẽ làm.
Sau một ngày nắng rát, Tony phát sốt. Đêm ngủ không yên, cậu trở mình trong bóng tối, túi chườm và mấy viên thuốc hạ sốt dường như không có tác dụng. Hơi thở cậu phả ra nóng hổi. Tôi nằm nghiêng bên cạnh trên chiếc giường hẹp, tưởng như thấy rõ được khuôn mặt nhăn lại khó nhọc của cậu. Tôi đưa tay lên vuốt lại mớ tóc đã bết mồ hôi của Tony, cảm nhận thân nhiệt rừng rực như bỏng rát cả tay. Tôi chạm tay vào túi chườm rồi lướt những ngón tay lành lạnh của mình dọc gò má cậu. Thật từ tốn, thật nhẹ… Tiếng thở của cậu chậm rãi thoát ra, tôi hơi cười, tiếp tục động tác như vậy vài lần. Cho đến khi bàn tay ấm nóng của Tony chạm vào tay tôi, tôi có cảm giác như cậu đang dùng đôi mắt không đều mí sâu thẳm nhìn tôi, đem tôi ra soi thấu hết thảy. Chúng tôi bất động trong chốc lát.
Rồi từ trong bóng tối lặng lẽ, Tony nhoài người đến gần, chạm môi cậu vào môi tôi. Đôi môi khô ran thoáng chốc trở nên ướt át, mềm dịu, run run. Miết mải trên môi tôi, là sự tiếp xúc dịu dàng, là sự mơn trớn vụng về và mơ hồ ẩn chứa thê lương. Tôi nhắm mắt, đem tất cả xúc cảm đang trải qua ghi nhớ lại.
Một nụ hôn không có vị, chỉ có nỗi buồn từ đâu đó tràn đến, ngập ngụa cõi lòng…
Miên man mấy mươi giây, khi Tony rời khỏi môi tôi, nằm ngửa ra nhìn trần nhà không chút ánh sáng, tôi chỉ nhắm mắt im lặng lắng nghe nhịp thở của cậu. Đến khi tôi nghĩ cậu đã ngủ, lại nghe thấy giọng cậu vang lên thật nhỏ.
Xin lỗi…
Ngày tháng sau Tony trở nên thản nhiên đến không thể thản nhiên hơn. Cuối mùa xuân, dường như có thứ gì đó đã úa tàn. Tôi chỉ mơ hồ cảm thấy mùi vị mất mát lan tràn trong không khí, nhận ra có nhiều thứ không thể đem ra bắt đầu lại. Tôi không biết có phải bản thân bị cuốn theo cậu hay không, nhưng dù tôi cho rằng mình không có một chút rung cảm nào hơn nữa với cậu, thì nụ hôn kia thảng khi vẫn trở lại trong trí nhớ tôi, dậy lên như một nỗi ám ảnh không nguôi, càn quét qua cõi lòng, khiến nó trở nên trống rỗng.
Tony vẫn còn cười với tôi hôm qua, cười đến rực rỡ.
Còn hôm nay cậu lại nói, Woo Hyukah, tôi muốn ra solo.
Cơn nắng mùa xuân,
vì sao lại sáng đến khiến người ta phải choáng váng…?
vì sao lại sáng đến khiến người ta phải choáng váng…?
Seung Hoya… chúng ta không thể cùng đi một con đường nữa hay sao ?
. . .
Vì sao cậu cứ hay im lặng…
Tôi cười nhạt.
Sau cùng, điều mà Jae Won có lẽ vẫn muốn tôi để ý quan sát nhất, tôi cũng nhận ra rồi. Chỉ là, nhận ra khi con đường đã tận.
~ * ~
Một ngày của nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ Tony.
Có đôi khi tôi gần như quên bẵng đi cậu ấy, rong ruổi đến một đất nước xa lạ nào đó, đem tất cả những gì liên quan đến cậu ấy để lại quê nhà. Rồi cũng có đôi khi cậu ấy trở lại trong tôi, đem nỗi nhớ như thác đổ vào lòng tôi. Nỗi nhớ không thể chối từ, không thể phản kháng, chỉ biết cùng với lặng im để vị của điếu thuốc nhạt thếch xua đi sự vô vị của nụ hôn xưa cũ, chỉ biết cắn môi thật đau để tản mác đi cái cảm giác dịu dàng tưởng chừng chỉ mới hôm qua…
Corn Rose.
Anh túc khi tiết trời ấm áp sẽ nở vào đầu thu, khi trời không ấm áp sẽ nở vào mùa xuân.
Trong văn học Ba Tư, anh túc đỏ tượng trưng cho tình, là hoa của tình yêu bất diệt.
Thế nhưng, rất nhiều câu chuyện, vì một lẽ nào đó đã không thể có kết thúc có hậu.
Vì anh túc rất mau, sẽ úa tàn.
Corn Rose của tôi…
Hoa hồng mọc trên cánh đồng ngô, dù ở nơi mà em vốn chẳng thuộc về, em vẫn là một loài anh túc.
Anh túc trói buộc khiến người ta chìm đắm, đớn đau, rồi cả đời không cách nào lãng quên.
-------
22.09.2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét