[Shotfic][TonHyuk.JunTa.Won][PG] Log in H.O.T
Thành thật chia buồn với 4rum khi gặp phải sự cố đáng tiếc trong những ngày vừa qua, nhưng thực tế là điều đó không hề ảnh hưởng gì đến tình yêu và lòng nhiệt huyết của mọi người dành cho H.O.T cũng như 4rum của chúng ta phải không? Chỉ cần chúng ta tin tưởng vào bản thân mình và cùng nhau xây dựng lại 4everhotvn để 4everhotvn ngày 1 lớn mạnh và khẳng định được sự bất hủ của H.O.T đối với thế hệ trẻ sau này ^^.Mạn phép tiếp tục câu chuyện dang dở của Log In H.O.T, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho đến khi mình (đủ khả năng ^^”) hoàn thành nó *cúi đầu*
*Trong quá trình type các chapter tiếp theo, một vài chi tiết rất rất rất nhỏ của những chapter đầu đã được thay đổi và chỉnh sửa (hoàn toàn ko hề ảnh hưởng gì đến nội dung của fic) và cả tên của từng chap mình cũng đặt dựa theo từng bài hát của H.O.T, bởi vì fic của chúng ta chính là Log in H.O.T mà ^^. Hy vọng mọi người sẽ yêu thích nó.
Author: Hy Ân
Betareader: Wonsungi
Gender: K / SA / Humor / ongoing
Pairings: TonHyuk, JunTa, Won solo (tất cả đều trá hình

Disclaimer: Câu chuyện là của tôi, các nhân vật cũng thuộc về tôi ^o^ [tự sướng đẳng cấp]
A/N: Vừa viết vừa up (vừa nhoi)

Sum:
Coi rồi biết!!!
LOG IN H.O.T
Chapter 1: You and I
-0-Mùa hè của tôi-0-
“Trong thời buổi kinh tế khó khăn, bốn công ty nổi tiếng nhất Hàn Quốc đã hợp lại cùng nhau trở thành một tập đoàn thống nhất, với sự phát triển lớn mạnh không ngừng của mình đã nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường toàn phần quốc gia và nghiễm nhiên có tên trong danh sách những tập đoàn triển vọng hàng đầu thế giới. Đó chính là…”
- Đoạn này nghe có vẻ hơi quen _ Seung Ho tọng một miếng chuối vừa nhai nhồm nhoàm vừa căt ngang câu nói.
- Nó thuộc dạng mofic cũ của mấy bộ phim thần tượng chứ đâu _ Jae Won lên tiếng khi mắt vẫn không rời cuốn truyện tranh trên tay.
- Ủa vậy hả? Hee Jun gấp cuốn sách trong tay mình xuống. Nhíu hai hàng lông mày lại và nhìn đối diện. Nhưng tụi bây có biết là xen ngang trong lúc người khác đang đọc là vô duyên lắm không?
- Em chỉ trả lời câu hỏi của Hoya huyng thôi mà _ Jae Won ló đầu ra nhìn Hee Jun.
- Thằng Khỉ_ Hee Jun cuộn tròn cuốn sách và phan một phát khá mạnh vào đầu bạn mình _ Vừa ăn vừa nói, gớm chết được. Đó chính là Ê Cho Ti.
- Hả?... Heroin…? _ Jae Won trố mắt nhìn Hee Jun… _ Junnie hyung với Khỉ hyung đang buôn heroin hả?
- Cái gì chính là Ê! Cho đi, tao ăn một mình còn không đủ…_ Seung Ho nghiêng đầu hỏi lại
- Thằng Hoya vừa ăn vừa nói chính là Mê tao đi à? Mày quá hoang tưởng rồi, Khỉ. _ Hyuk đưa cái máy bấm điện tử lên xuống rồi qua lại, nhìn chằm chằm vào màn hình trò chơi trước mắt mình. _ Hyunie!! coi chừng bị bắn lén.
- Á, lính em chết rồi _ Chil Hyun kêu lên _ Hoá ra nãy giờ Khỉ hyung là nghe ngu xi hở? Mà em không thích chơi trò này đâu Hyukie à.
- TẤT CẢ CHÚNG BÂY SẼ THÀNH NÊ VƠ LI (never live _ chưa từng sống) BÂY GIỜ. NÃY GIỜ KHÔNG THÈM ĐỂ Ý XEM TAO ĐANG ĐỌC CÁI GÌ À?
Sau phản ứng bất ngờ của Hee Jun, cả bốn đồng loạt nhìn nhau rồi miễn cưỡng rời khỏi vị trí, vứt mọi thứ đang cầm trên tay sang một bên và ngồi nghiêm chỉnh vòng quanh Hee Jun, chán nản lắng nghe câu chuyện.
- Tụi bây biết là trước sau đều vậy… _ Hee Jun khoanh hai tay mình vào nhau, thằng lưng húng hắng _ cứ để tao phải nói hoài… mệt ghê á.
- Tao sẽ giết chết đứa nào đưa ra ý tưởng là đến nhà thằng Hee Jun chơi cuối tuần… _ Hyuk lầm bầm trong miệng và liếc nhìn Jae Won. Cái nhìn mang ý nghĩa “Cái mạng mày giờ đang nằm trong tay anh” khiến Jae Won sượng người…
- Chứ không phải là Hoya hyung vừa phát hiện thím Sangnim ngày hôm qua có biếu Junnie hyung một bọc chuối ép rồi nhắn tin kêu em qua ăn cùng hay sao _ Jae Won lý nhí… _ em trước giờ đâu khoái mấy món của Khỉ… hyung đâu.
- Tao vì bị con bé em Junnie nài nỉ nói là nó phải đi nước ngoài rồi nhờ qua trông chừng thằng anh nó… _ Tony phụng phịu đôi má, đưa tay lên sờ nhẹ vành tai của mình _ rồi còn dụ dỗ tao bằng một bọc chuối ép… tao cũng là nạn nhân như mày thôi…
- Mấy hyung… _ Chil Hyun vẫn ngoan hiền im lặng, giờ đã đánh liều lên tiếng, mắt vẫn đang ngó Hee Jun _ nói nữa thì…
- Phải đó phải đó… _ Hee Jun nhếch mép nhìn đám bạn đang ngồi oán khí trước mặt mình _ dù gì thì cũng đã tới nhà tao rồi… người ta nói, tại gia tòng phụ… ờ… tòng chủ chứ… ngày nào còn ở trong nhà tao thì tao kêu làm gì, tụi bây phải nghe theo có biết không? Hohooooo…
Hee Jun vửa dứt lời đã lộ ra một tràng cười đắc chí. Cùng sau đó, cả bốn đồng loạt đứng dậy kéo nhau lũ lượt đi ra ngoài, mặt đứa nào đứa nấy đằng đằng sát khí, ánh mắt mang hình viên đạn…
- Ê ê… _ Hee Jun ngưng cười, lập tức đưa tay ra vẫy vẫy _ tụi bây tụi bây… đứng lại đó, ai cho về mà bỏ đi vậy?
Thấy không có phản ứng đáp lại từ bốn thằng bạn, anh đứng dậy và chạy nhanh ra cửa, một tay nhanh chóng nắm lấy chốt cửa, một tay đưa lên ngang mặt, chỉ một ngón lên trời và lắc lắc qua lại, vẻ mặt cầu khẩn…
- Thôi mà… coi như nảy giờ tụi bây ăn dầm nằm dề nhà tao thì giúp tao chuyện này đi mà… _ Hee Jun khẽ cúi gập người, chu chu đôi môi mình lên _ nha nha nha, coi như giúp em gái tao, chứ hổng phải tao…
- Thằng Khỉ! Ói ngay bọc chuối ép trả cho nó _ Hyuk liếc qua Seung Ho, quát _ Mau lên.
- Này này _ Hee Jun nhíu mày, đưa tay đánh thẳng vào lưng Hyuk một cái bốp _ tởm lợm quá, nó có ói tao cũng không thèm, mày cũng đã chơi điện tử nhà tao rồi… mà tất cả mấy đứa bây đều đã đụng-chạm-vật-gì-đó trong nhà tao, giờ đứa nào cũng phải giúp tao hết. Rõ chưa?_ Hee Jun cười khẩy…
- Ôi… _ Chil Hyun thở dài _ mùa hè của em…
- Hyunie ơi ngoan nào_ Hee Jun nắm lấy bàn tay Chil Hyun lên xoa xoa _ Vào nhà thôi các bạn hiền…
Nói rồi anh kéo tay từng đứa đi vào trong, mặt mày hớn hở _ ngay từ đâu như thế có phải hơn không, huống chi đây đâu phải là chuyện to tát gì mà làm quá lên thế… Hee Jun nói thầm trong bụng.
- CÓ MÀ MÀY / HYUNG LÀM QUÁ CHỨ NÓI AI… _ cả đám đồng thanh quay nhìn rồi liếc cho Hee Jun một cái rõ là muốn lòi con mắt, nhưng anh chẳng buồn để tâm nữa, cái phi vụ dụ dỗ đám bạn anh bước đầu coi như thành công.
-------------
Bốn đứa an vị ngồi xắp bằng ngay ngắn, còn trước mặt là Hee Jun đi tới đi lui, chốc chốc lại đưa tay lên sờ nhẹ vào cằm mình, nhìn hết đứa này tới đứa khác rồi nhíu mày suy nghĩ…
- Mày làm cái gì đó? _ Hyuk hỏi
- Sao em thấy giống kiều nữ và đại gia thế này _ Jae Won nhìn hành động của Hee Jun rồi lại nhìn các bậc đàn anh bên cạnh mình…
- Im hết coi _ Hee Jun quát _ Được rồi, giờ mày, Hyukie à _ anh chỉ tay về phía Hyuk _ mày sẽ là Jang Woo Hyuk, còn mày, Khỉ, mày sẽ là An Seung Ho… mày với Jang Woo Hyuk sẽ đảm nhận vai nam /nam chính thứ nhất.
- Ê thằng khùng… mày có bị điên không? _ Hyuk lên tiếng ngay khi Hee Jun vừa dứt lời _ từ trước tới giờ tao luôn luôn là Jang Woo Hyuk rồi mày ạ, đồ mất trí.
- Thằng này bị hâm _ Seung Ho tiếp tục _ Tao không là An Seung Ho chứ là cái Khỉ gì nữa?
- Ồ _ Hee Jun tròn miệng, cúi mắt mình nhìn thái độ phản kháng của hai thằng bạn, vẻ mặt không có chút gì gọi là “mất sĩ diện” trước màn mắng nhiếc sối sả vừa rồi cả _ không ngờ tao chọn đúng nhân vật quá bây… có khi nào sau này nghiệp đạo diễn nằm trong tay tao không? _ Hee Jun tiếp tục vẻ ngây thờ trong sáng của mình với hai thằng bạn, khẽ chu chu đôi môi lên_ Ủa mà từ lúc nào hai đứa bây là Jang Woo Hyuk với An Seung Ho thế hở…?
- Từ sau năm 1978 thằng ngu ạ _ cả hai gập mắt nhìn Hee Jun đồng thanh lên tiếng, mày làm thế nào mà có thể bước đi trên trái đất được với cái trí nhớ cá vàng đó nhỉ?
- Dẹp dẹp, nhiều lời… tao nói sao cứ nghe vậy đi…_ Hee Jun xua xua tay, bước qua Hyuk và Seung Ho sau đó đi về phía Chil Hyun.
- Em sẽ là An Chil Hyun chứ gì? _ Chil Hyun rạng rỡ nói khi Hee Jun đứng trước mặt mình.
- Em thông mình ghê Hyunie ơi _ Hee Jun tròn mắt nhìn Chil Hyun, lúc này cậu nhỏ còn đang hào hứng gật gật đầu.
- Em biết ngay mà _ Chil Hyun tiếp tục trưng ra một nụ cười chói lọi.
- Tầm bậy!!! _ Hee Jun trợn mắt _ em sẽ là Kang Ta.
- ò__ó *thái độ không thể nói nên lời*
- Kang Ta sẽ là nhân vật nam chính thứ hai _ Hee Jun vỗ 2 tay mình vào nhau _ cùng với tao, hai đứa là cặp nam chính thứ 2 sau Jang Woo Hyuk và An Seung Ho.
- Thế còn em? _ Jae Won chỉ tay vào mình, mắt to tròn ngây thơ hỏi lại _ nếu không có gì thì em đi về nha.
- Ế _ Hee Jun kéo vội lấy lưng áo thằng bé khi Jae Won chuẩn bị rời khỏi chỗ đứng _ Ai nói không có, có một vai cần em lắm đó.
- Vai gì hả Junnie hyung?
- Một - thằng - ác - ôn - sống - đầu - đường - xó - chợ - không - hiểu - từ - đâu - ra - tự - nhiên - chui - vô - phá - đám - câu - chuyện - của - các - nhân - vật - chính _ Hee Jun trả lời tức khắc.
.
..
…
- Em về _ Jae Won nhìn Hee Jun trong vài giây rồi bỏ đi một nước, sắc mặt vô cùng bình thường.
- Ế ế… _ Hee Jun kéo lưng áo thằng bé một lần nữa _ Giỡn mà… đây là nhân vật mà mọi phiên bản đều xuất hiện, và _ Hee Jun đặt hai tay lên vai thằng bé rồi nhìn trân trân Jae Won với một vẻ mặt anh mày đây nghiêm túc _ hyung thấy là không ai hợp bằng em đâu.
- Vai gì?
- Mẹ của Jang Woo Hyuk.
- … _ Jae Won im lặng nhìn Hee Jun
- … _ Hee Jun im lặng nhìn Jae Won
*Hai người vẫn đang im lặng nhìn nhau, và ba người còn lại thì đang im lặng nhìn hai người… Nói chung là tất cả đều im ru bà rù.*
- Làm sao mà mày có thể tồn tại trên đời này được vậy Hee Jun? _ Hyuk lên tiếng sau màn im lặng là vàng của Hee Jun và Jae Won (lúc này còn đang mặt đối mặt, mắt liếc mắt không rời lấy nửa giây).
- Tao cũng nghĩ thế _ Seung Ho gật gù bá vai Hyuk… _ tao đang tính nói.
- Uhm _ Chil Hyun khẽ nhún người, giơ tay mình lên với ý nghĩa “em tán thành” và liếc mắt nhìn Hee Jun với Jae Won.
- Rất~ hợp~ với~ dáng~ em~ _ Hee Jun nhão giọng, nhún người và dang hai tay mình ra, nở một cười tươi rói.
- Em hoặc sẽ trói gô anh đưa vô lồng heo rồi thả xuống sông hoặc sẽ cột dây treo ngược anh lên cho máu nó trào xuống dưới thông qua hai lỗ mũi của anh…_ Jae Won giờ đã lên tiếng, nhấn mạnh từng chữ một với giọng nói vô cùng đe doạ.
- Ôi Wonnie bé bỏng của anh _ Hee Jun vuốt vuốt mái tóc của mình, giọng nói nhẹ tênh _ đó là một vai diễn quí phái cao sang và vô cùng quan trọng đó em à… vậy thôi để anh sữa lại thành làm… ba của thằng Hyukie, ha?
- À… Không _ Jae Won chỉ nhếch mép cười một cái mà khiến cho Hee Jun và những người còn lại phải nghiêng người lấy tay che mắt bởi sự chói lói quá đáng của nó _ để nguyên đó cho em, em sẽ làm cho vở diễn của anh ly kỳ hấp dẫn hơn cả bản thảo đang cầm trong tay anh kia.
Một tiếng “ực” vang lên khi từ cuối cùng trong miệng Jae Won thốt ra, thằng bé tiến lại gần ghế sô pha và ngồi xuống. Nhẹ nhàng lấy cho mình một tách trà nóng, chậm rãi đưa lên miệng nhâm nhi. Ba đứa kia ném cái nhìn nổ lửa kiểu mày-đã-làm-gì-Wonie-bé-bỏng-của-tụi-tao-để-nó-thành-ra-thế về phía HeeJun lúc này hàm dưới còn đang rớt sát rạt dưới đất và miệng thì há to hớ hênh một cách mất hình tượng.
Chuyện hay ho gì đây? …
Chapter 2: Boys be a Legend
-0-hay TonHyuk/JunTa trá hình-0-
Buổi sáng của ngày tiếp theo, trời mưa tầm tã…
Woo Hyuk bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Đầu óc của anh vẫn còn quay mòng mòng, một phần vì thời tiết gần đây thay đổi thất thường khiến cơ thể anh cảm thấy mệt mỏi và ê ẫm nên suốt đêm hôm qua anh không tài nào chợp mắt được…
- Ai~~? _ Woo Hyuk nhấn nút nhận cuộc gọi và ai oán
- Hyukah, đi học _ một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên _ xe đã đợi ngoài này rồi, bọn em đang chờ anh đó.
- Mệt chết đi được _ Woo Hyuk xoay người và gằn giọng _ không đi, buồn ngủ.
- Woo Hyuk!!! _ một giọng nói khác lại vang lên _ nhanh lên nhanh lên… đi học thôi.
-…
Biết chạy trời không khỏi nắng, Woo Hyuk miễn cưỡng ngồi dậy, mắt vẫn nhắm nghiền và quờ quạng vào phòng tắm…
Chiếc Tiburon sang trọng bóng loáng đưa cả bốn đến một ngôi trường nằm ở ngoại ô thành phố.
Woo Hyuk bước xuống xe đầu tiên, tiếp theo đó là Seung Ho, Hee Jun và cuối cùng là Kang Ta, cả bốn đi dọc hành lang dẫn vào cánh cổng độ sộ. Khi nhóm của Hee Jun và Woo Hyuk tiến vào trường, một bầu không khí u ám bắt đầu lan toả xung quanh… Tất cả mọi người đều ngưng ngay lập tức công việc đang làm và nhanh chóng dạt qua hai bên, tỏ vẻ kính cẩn nhường lối.
- H4 đến rồi _ mọi người xì xào với nhau, vẻ mặt mang chút gì đó vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi.
…
Cả bốn người bọn họ vẫn lướt đi bình thản, không có gì lấy làm ngạc nhiên, vì những chuyện như thế này đều là cơm bữa.
- Ủa… _ Seung Ho khẽ liếc mắt lên, nói _ Tao tưởng là F4 chứ? H4 là cái gì?
- Đồ ngu _ Hee Jun thì thầm _ H4 là High-Four đó mày, ồn ào… im lặng chút coi.
- NÀY… _ Woo Hyuk đột ngột quát lên, khiến cho cả Hee Jun lẫn Seung Ho giật nảy người… cả hai nhìn về phía trước xem rõ sự tình… Woo Hyuk lúc này đang trợn mắt nhìn một đứa con gái dở hơi tự dưng nhảy ra chắn ngang lối đi…
Hee Jun và Seung Ho tròn mắt ngó Woo Hyuk, thằng bạn mình lấy đâu ra cái vẻ mặt độc ác và giọng nói gay gắt như thế này?
Cô gái nọ ngước mắt lên nhìn, vẻ mặt không hề có chút gì là sợ sệt. Cô ta xoay người về phía đối diện Woo Hyuk và ba người sau lưng anh, vừa khoanh tay vừa hếch giọng.
- Xin lỗi nha, đây đâu phải là đường cho mình anh đi.
Seung Ho đút cái máy điện tử đang cầm trên tay vào túi áo khoác, phấn khởi nghe ngóng. Hee Jun vuốt nhẹ mái tóc mình sang một bên tai, hướng mắt về đứa con gái vừa lên tiếng. Kang Ta thì lại rất bình thản…
- Tôi không thấy tên anh hay mấy người kia được đóng dấu ở đây à _ vừa nói cô ta vừa đưa mặt ra đằng sau Woo Hyuk và nhìn ba người còn lại _ mà cái đám vô… <ho> duyên bọn anh, tên gì ấy nhỉ?
Thấy Woo Hyuk nãy giờ vẫn im lặng, và ba người phía sau tỏ vẻ thích thú, còn đám người xunh quanh thì mặt xanh mặt đỏ khiếp sợ… cô ta tiếp tục húng hắng _ Ai da, đừng tưởng mình cực kì giàu có hay cực kì đẹp trai hay cực kì học giỏi hay cực kì hấp dẫn hay cực kì thu hút hay (*e hèm* lạc đề rồi diễn viên quần chúng) gì gì đó rồi lên mặt nhé, ở đây ai cũng như ai thôi, mấy anh đừng tưởng là mấy anh…
Woo Hyuk đưa hai tay lên ngang mặt đứa con gái đó, rồi áp cả hai lòng bàn tay vào má cô ta, sau đó thì đẩy nhẹ kẻ xấu số vào đám người đang đứng dày đặc 2 bên đường.
- Đồ điên _ Woo Hyuk bước đi _ mới sáng sớm đã lãi nhãi suốt…
Chil Hyun xoay người qua bên phải mình, chạm nhẹ vào cánh tay Hee Jun, lí nhí nói _ Junnie, vẻ mặt của Hyukie hyung đáng sợ thiệt, em không nghĩ là ảnh đang đóng phim đó nha.
- Thằng này trước giờ có ngoan hiền đâu _ Hee Jun nở một nụ cười khoái chí khi thấy sự ngưỡng mộ hiện rõ trên khuôn mặt Chil Hyun _ người ác đóng vai ác là quá chuẩn…
- Phải phải _ Seung Ho hào hứng nói theo _ giống như là cái sự tàn bạo vô nhân đạo đã ăn vô trong máu thằng Hyukie luôn rồi mày nhỉ…
- Vậy là chết ngắt vai quần chúng nữ ha _ Chil Hyun vỗ hai bàn tay vào nhau một cái bốp rõ to.
…
Trước khi để hỏng cảnh quay vì đề tài “tàn bạo vô nhân đạo” của mình, Hyuk ném ra phía sau một cái nhìn cực kỳ nổi lửa, điện áp bắn xẹt xẹt ra tứ phía, khiến cho cả ba đứa bạn bắt đầu đứng hình… Đoạn quay lưng bước đi.
Tất cả lại bắt đầu hành trình “đi dọc hành lang” với vẻ hào nhoáng sáng chói thường trực của mình. Hee Jun che miệng lại cố nín cười, Seung Ho nhếch mép, tiếp tục với trò chơi điện tử trên tay mình, Kang Ta lia cho cô gái lúc nãy cái nhìn đầy thương hại…
- Thật không hay rồi, đụng đến thủ lĩnh H4… cô biết kết cục rồi đấy…
…
*Cắt cảnh*
…
Cảnh đầu tiên có vẻ trôi chảy, ngoại trừ việc thiếu sự hiện diện của Jae Won, không biết thằng bé sẽ bày trò gì đây.
---
- Jang Woo Hyuk… _ Seung Ho khoáy tách cà phê trên tay và ngồi xuống chiếc ghế bên phải Hyuk _ Anh à, anh… anh… aaaaaaaaaa… háháháaaaaaaaa……………
Seung Ho đột nhiên gập người cười không ngớt, khiến cho cả bọn trơ mắt ếch ra nhìn.
- Mày làm trò khỉ gì vậy? _ Woo Hyuk chồm người về phía Seung Ho.
- Gọi mày… bằng……………… anh… tao……… _ Seung Ho ngồi thẳng lưng lại, cố gắng nín cười, nói _ …thấy buồn… cười chớ sao… Anh à… anh à… ………………háháhá…
- Thằng khùng _ Woo Hyuk gập mắt nhìn Seung Ho rồi ném ra một câu cộc lốc…
Seung Ho đột nhiên im bặt vì bất ngờ nhận thấy ở xa xa kia có một luồng sát khí chết người đang chĩa thẳng vào mình. Anh chàng húng hắng ho.
- E hèm… ờ… Anh… có cảm thấy gì bức bối không?
- Thấy gì là thấy gì? _ Woo Hyuk đan hờ hai bàn tay, chống cằm lên rồi nghiêng người về phía Seung Ho.
- Theo mofic phim rẻ tiền thì mấy cậu ấm kênh kiệu quen được cưng chiều như anh sẽ đổ gục trước một cô nàng cá tình tầm thường mà _ Seung Ho chồm người sang Woo Hyuk, chớp chớp đôi mắt _ không phải hả?
- Anh không thấy gì cả _ Woo Hyuk vuốt nhẹ một bên má của Seung Ho, mỉm cười âu yếm _ Ngoài em ra, thì không có gì khác có thể lọt vào mắt anh. Em nói thử xem?
- Hyukie à… anh thiệt dễ thương đó nha… _ Seung Ho luồn những ngón tay mảnh vào mái tóc vàng óng ả trên khuôn mặt Woo Hyuk, tỏ vẻ thích thú.
- Này hai cái người kia _ ở cách đó không xa, Hee Jun lên tiếng _ yêu nhau âu yếm gì thì đi chỗ khác… đừng làm phiền người ta…
- “Đừng làm phiền người ta”… _ Woo Hyuk lập lại lời nói của Hee Jun với vẻ mỉa mai _ Là ai làm phiền ai?
Moon Hee Jun, lúc này đang đứng hướng về phía cửa sổ, đối diện anh là Kang Ta, ngồi trên bàn buông thỏng hai chân… Thi thoảng Kang Ta đưa tay minh xăm soi vuốt ve một hai chiếc nút trên cổ áo Hee Jun, khẽ xoay xoay những ngón dài thanh mảnh trên bờ ngực “rắn chắc” của anh … Hee Jun đang vòng tay ôm lấy eo của cậu, quay mặt về phía Jang Woo Hyuk và An Seung Ho, cười rạng rỡ đúng kiểu “nói gì tao không hiểu”.
- Jang Woo Hyuk, con trai chủ tịch tập đoàn International Star, đồng thời lại là nguồn tài trợ chính thức cho ngôi trường này, và An Seung Ho, thiếu gia dòng họ An, nổi tiếng với thương hiệu thời trang Skoolooks nhất nhì Châu Á_ Hee Jun đặt hai bàn tay mình lên cổ Kang Ta, vừa nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màn vừa nói _ sao có thể thành ra như thế này chứ… ?
PHỤTTTTTTTTTTT…
Khi Hee Jun vừa dứt lời, thì Seung Ho bất thình lình phun ngay ngụm cà phê vừa mới uống vào thẳng mặt Hyuk – người ngồi đối diện, và ho sặc sụa…
- Có … có… hơi bị hố không hả mày? _ Seung Ho lắp bắp.
- THẰNG KHỈ!!!!!!!!!!!… _ Hyuk tội nghiệp bất đắc dĩ hứng trọn một ngụm cà phê (kèm enzim

- Tao đâu cố ý… tại thằng Junnie nó… _ Seung Ho lúng túng cầm ngay cái khăn lau giúp Hyuk.
- Tụi bây làm cái quái gì thế? _ Hee Jun hét toáng lên _ Tao đọc theo kịch bản mà, hư hết trơn hết trọi rồi… tụi bây đúng là cái đồ @#$%^&*(&^%$%&#!@#$ … STAFFFFFFFF…
…
*Cắt cảnh 10 phút blab blab blab…*
…
- Jang Woo Hyuk, con trai chủ tịch tập đoàn International Star, đồng thời lại là nguồn tài trợ chính thức cho ngôi trường này, và An Seung Ho, thiếu gia dòng họ An, nổi tiếng với thương hiệu thời trang Skoolooks nhất nhì Châu Á_ Hee Jun đặt hai bàn tay mình lên cổ Kang Ta, vừa nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màn vừa nói _ sao có thể thành ra như thế này chứ… ?
Hee Jun liếc một cái xẹt điện về phía Seung Ho trước khi đưa tay lên ôm lấy cổ của Kang Ta, đoạn đưa mặt mình sát vào mặt Kang Ta, liếm nhẹ vành tai cậu nhỏ…
- Và Moon Hee Jun _ Woo Hyuk tiếp tục ngay sau khi Hee Jun kết thúc lời nói của mình, bàn tay khẽ mân mê gò má Seung Ho _ Người kế nghiệp tập đoàn Giải trí H.I.T World với tổng doanh thu nằm trong top 100 doanh nghiệp hàng đầu thế giới.
- Kang Ta thì thế nào nhỉ _ Seung Ho miết nhẹ bàn tay Woo Hyuk trên má mình, đánh mắt về phía đứa nhỏ đang ngoan ngoãn sờ mó Hee Jun (theo đúng yêu cầu kịch bản => fan sớ vịt

RẦMMMMMMM…
Sau phản ứng dữ dội của Seung Ho vừa rồi thì lần này đến lượt Chil Hyun đổ người ngã cái rầm về phía Hee Jun, không lường trước được hành động bất ngờ đó, Hee Jun hoàn toàn bị Chil Hyun ngồi đè lên, cậu đưa một tay che miệng… cà lăm nói
- Em… em… em không hề biết… là… là mình… có cái thân thế… nguy nga đồ sộ cỡ đó… ……… Áh, Junnie…
Chil Hyun vừa nói xong thì nhận ra mình đang ngồi ngay chóc trên người Hee Jun, vội vàng đứng dậy và lung lay vai anh, khiến đầu óc Hee Jun cứ quay mòng mòng…
- Rồi! Thằng H.I.T World đã bất tỉnh nhân sự _ Hyuk cười đáp.
- Ờ, tao nghe có tiếng chíp chíp… Hyunnie _ Seung Ho thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, cười hí hửng _ đuổi chim cho nó đi, cả bầy luôn kìa…
- Tụi bây vừa vừa phải phải thôi nha _ Hee Jun nhăn mặt ôm đầu bò dậy, nhíu mày nhìn Chil Hyun và hai thằng với vẻ mặt thích thú đang ngồi trên ghế_ một lần nữa là tao mần thịt hết cả lũ… rõ chưa?
- Em… xin lỗi mà _ Chil Hyun nhắm tịt đôi mắt, đập hai tay lại và đưa lên mặt, tỏ vẻ thành khẩn _ xin lỗi xin lỗi hyung… tại em chưa chuẩn bị tinh thần…
- Làm như tụi này sống nghèo túng riết quen hay sao ấy _ Hee Jun lầm bầm đứng dậy, Chil Hyun cũng trở về vị trí ban đầu.
……
…
- Kang Ta thì thế nào nhỉ, cháu đích tôn đời thứ 7 của tập đoàn tài phiệt Mirae… Sao có thể thành ra thế này?
- Em chẳng đã bảo_ Kang Ta nhảy xuống bàn và kéo Hee Jun đến gần Woo Hyuk và Seung Ho, cả hai cùng ngồi ghế đối diện hai người bạn _ Họ cũng giống chúng ta thôi mà.
- Làm sao hai đứa nó đẹp đôi bằng mình? _ Hee Jun vuốt ve đôi má Kang Ta, cười típ mắt.
- Hee Jun à… _ Seung Ho vươn người ra trước và nhìn về Hee Jun _ hành động này của cậu có thể làm tan nát các trái tim thiếu nữ đó nha.
- Tôi chỉ nghe thấy tiếng gào rú ‘JunTa forever’ thôi, nếu tôi mà hôn Taya bé bỏng nữa thì…… không chừng có thể cháy trường mất. Hahahahaha…
(A/N: hôn đi anh

- Có vẻ như về lượng fan thì cậu chỉ thứ hai sau tôi thôi nhỉ? _ Woo Hyuk gật gù.
- Tôi đứng NHÌ, cậu dám đứng NHẤT sao, Woo Hyuk? _ Hee Jun vừa cười vừa mân mê món tóc đỏ rực của mình, khiến chiếc khuyên bạc hiện ra lấp lánh dưới ánh nắng.
- Junnie _ Kang Ta cuối cùng cũng lên tiếng _ Em thật sự không thể chịu nổi cảnh nhìn anh cười với người khác đâu _ cậu khẽ cúi mặt nắm lấy bàn tay Hee Jun, giọng có chút buồn rầu.
- Ôi, Taya bé nhỏ của anh… _ Hee Jun đưa tay nâng mặt Kang Ta lên, hôn nhẹ lên má cậu _ vậy thì từ giờ anh chỉ cười với một mình Taya thôi nhé.
- Junnie à… *pê ét thêm background lung linh thơ mộng, trái tim bay phấp phới tia tỉa bắn ra*
- Hyukie _ Seung Ho thở dài làm lơ cảnh tượng mùi mẫn trước mắt mình, nhìn Woo Hyuk _ lại chơi trò dán thẻ trắng trong tủ đồ cô ta rồi ngó cô ta bị cả trường hành hạ sao? Hay ta đổi kiểu khác đi, thế này hoài chán chết.
Trường trung học Wonsungi 원숭이, từ trước tới nay đã tồn tại một thế lực vô cùng to lớn… Sự hợp nhất của bốn tập đoàn hùng mạnh nhất Quốc gia và luôn nằm trong danh sách các tập đoàn lớn toàn cầu đã ít nhiều làm ảnh hưởng tới nền kinh tế trong và ngoài nước, bên cạnh đó, việc thành lập ngôi trường này đã khiến khá nhiều các trường trung học lẫn đại học mong muốn trở thành chi nhánh chính thức của nó với cái mác được liên kết cùng Wonsungi 원숭이… Thế nhưng, để được trở thành một chi nhánh chính thức cũng như được nhập học trong ngôi trường này thật sự không phải dễ dàng gì, và trước cả tiểu sử của ngôi trường, điều đầu tiên họ nên biết chính là lịch sử của H4.
H4 – những người được mệnh danh là đỉnh cao của tuổi trẻ, là những con người tài giỏi, quyền thế, xinh đẹp và vô cùng nổi tiếng, để được sự chú ý của H4 còn khó hơn là việc trở thành tỷ phú, nhưng để trở thành kẻ thù của H4 thì vô cùng đơn giản, chỉ với một lỗi lầm dù là rất nhỏ, họ sẽ “được” chăm sóc tử tế bởi “đội quân H4” trong trường…
- Ồ _ Seung Ho cắt ngang lời dẫn truyện của Hee Jun, vuốt vuốt chiếc cằm của mình _ trí tưởng tượng của con bé kinh khủng thiệt.
- Ừa, Hee Jae đáo để ghê, nổ y chang Junnie hyung… anh em có khác _ Chil Hyun xoay người qua lại trên cái ghế _ nghe y như phim.
- Họ sẽ được chăm sóc tử tế bởi đội quân H4 _ Seung Ho đọc lại một dòng trong bản thảo _ đội quân H4 cơ đấy… puhahahahaaaa………… nghe mát tai thiệt mày…
- Trường gì nghe tên… ngu dễ sợ _ Hyuk lên tiếng, cắt ngang tiếng cười của Seung Ho _ trường này thằng khỉ học là hay nhất… toàn khỉ là khỉ… sướng nhé… _ rồi quay sang ngó Seung Ho, giọng giễu cợt _ … nhỉ… khỉ… kakaka…
- Thế mà Jang Woo Hyuk, lại là thằng cầm đầu trong cái trường ngu dễ sợ đó đó _ Seung Ho cười khẩy đáp trả…
- Tụi mày có thôi đi không… _ Hee Jun bực dọc cuộn tròn cuốn vở trong tay chĩa về phía từng người một _ im lặng và tiếp tục diễn đi.
- Ờ mà khoan đã Junnie hyung _ Chil Hyun giơ một tay mình lên giống như kiểu xin phát biểu ý kiến _ chừng nào Jae Won mới xuất hiện vậy? Chả thấy nó đâu…
- Gần rồi _ Hee Jun đặt cuốn vở xuống bàn, khoái chí trả lời… _ Vai thằng ku là vai hyung khoái nhất đó…
……
…
- Nếu không treo thẻ trắng thì sẽ làm gì? _ Hee Jun rời tay khỏi khuôn mặt Kang Ta, nhìn Seung Ho .
- Từ trước tới giờ, ai mắc lỗi với H4 đều phải chịu sự trừng phạt _ Seung Ho mân mê từng sợi tóc của Woo Hyuk, nở một nụ cười cay nghiệt _ nhất lại là với Jang Woo Hyuk, thật không thể bỏ qua…
- Coi thử coi cô ta có mắc nối gì với tập đoàn H.O.T không?_ Kang Ta lên tiếng _ rồi cắt nguồn tài trợ và đóng cửa công ty của cô ta luôn…
- Hyukie, anh thấy thế nào? _ Seung Ho lung lay cánh tay Woo Hyuk.
-… Hình phạt nặng nhất với cô ta chính là………………… - Woo Hyuk đăm chiêu.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên nặng nề một cách đáng sợ. Khi tất cả đều tập trung dán mắt vào khuôn miệng Woo Hyuk và chờ xem anh sẽ phán xét thế nào, thì đột nhiên…………………
Đương sự đưa tay che miệng ngáp ngáp, sau đó chán nản nói:
- …… LỜ TỊT CÔ TA ĐI!
- Đồ điên JANG WOO HYUK !!!!!! – Hee Jun lại tiếp tục màn hò hét cho tròn phận sự đạo diễn của mình – Mày không chịu học kịch bản hả? Nói nhăng nói cụi gì đó?
Woo Hyuk thở dài rồi hất ngón cái về phía sau, nơi mà đứa con gái “xấu số” mới nãy đang giăng một băng rôn rất lớn ghi hàng chữ: HÃY ĐỂ MẮT TỚI EM ĐI! HÃY ‘HÀNH HẠ’ EM ĐI! Và ra sức hò hét cái gì đó đại loại: TonHyuk forever blablabla…
- Mày nói H4 rất đáng sợ mà, phải không? H4 sẽ đưa ra hình phạt tàn khốc nhất với kẻ nào dám đối chọi. Mà theo tao phân tích thì coi bộ cô bé đó sẽ thê thảm lắm nếu chúng ta không ngó ngàng tới cổ á. Tao nói có gì sai?
*Gật* - Mày nói không sai, nhưng mà………………… như thế thật là phi logic, theo đúng kịch bản thì mày phải gài bẫy cô ta bằng mấy món truyền thống như rắn rết, bột mì, trứng gà, cà chua mới phải. – Seung Ho góp lời, không quên vẫy tay chào cô bé kia một cái khiến cô nhóc mừng tới sắp ngất.
- Em đã nói mình đừng nhờ fanclub làm diễn viên phụ rồi mà.
Kang Ta liếc khéo Seung Ho một cái rồi chạy lại đỡ cô bé kia, miệng vừa cười vừa hỏi ”em có sao không?” .
- Em đừng hỏi làm gì, Chil Hyun, lần này thì coi bộ cô ta chết thiệt rồi, máu lênh láng thế kia… - Hee Jun cố gắng kiềm chế để không quá mất hình tượng nhưng được một hai phút đã ôm bụng cười lăn – Hyunie, nhìn từ xa đã sáng chói, em tới sát như thế còn cười cười hỏi hỏi thì con người ta không chết cũng phải lết á............. hoohoohoo…… còn mày, Hyukah, tao tạm thời chấp nhận lí lẽ của mày, chờ màn sau tính tiếp.
*CUT!!!!! Mọi người nghỉ ngơi chút nào :)*
………
…
*Ngoại cảnh 1:
WooHyuk: mày, Hee Jun, tại sao gia cảnh hoành tráng như thế mà không vác được ít nhất cũng là chiếc Lexus LS400 đời mới hả? Tiburon… đỏ lét…… ngó phát chán.
Hee Jun: Ô hô, nó chỉ xuất hiện có một cảnh, bán nhà mà mua Lexus cho mày. Hơn nữa, mày không nhớ sao? Seung Ho RẤT RẤT RẤT là thích một chiếc Tiburon màu đỏ á.
Woo Hyuk: mắc gì tao phải nhớ….?
Jae Won: vì ảnh là vợ anh, anh PHẢI nhớ những gì mà vợ anh thích.
Chil Hyun: …… Mọi người, bỏ 5 phút kéo Khỉ hyung ra khỏi chiếc xe được không? Chúng ta còn phải trả cho cửa hàng………
Khỉ: *bám víu* Ah~~~~ Tiburon, Tiburon, Tiburon đỏ đỏ xinh xinh

*Ngoại cảnh 2:
Quần chúng #1: WooHyukieeeeeeeeeeeee, ẢNH ĐÃ NHÌN MÌNH KÌA…………
Quần chúng #2: *ngáp ngáp* Phải, và chính xác thì Hyukie oppa LIẾC bạn.
Quần chúng #1: Ảnh…………………….. ĐÃ CHẠM VÀO MÌNH. ẢNH ĐÃ ĐỤNG VÔ MÌNH, ẢNH ĐÃ SỜ MÁ MÌNH……… AAAAAAAAAH
Quần chúng #2: Ờh, và chính xác là oppa gần như TÁN vô mặt bạn.
Quần chúng #1: ẢNH ĐÃ NÓI CHUYỆN VỚI MÌNH NỮA KÌA………………… ÔI, GIỌNG ẢNH THIỆT TRONG TRẺO…

Quần chúng #2: Đúng, oppa gọi bạn là “ĐỒ ĐIÊN” – một cái tên thật mĩ miều a~
Quần chúng #1: *hoàn toàn điếc đặc* WOO HYUKIEEEE OPPAAAAA, SARANGHAEYO, EM YÊU ANH, AI LỐP DU SÂU MẤT…………… *tất tả chạy đi*
*Ngoại cảnh 3:
Tác giả: trăm lạy ngàn lạy các bạn đọc là fan gơ chân chính của Chaconne In G Minor, tên của các công ty……… e hèm…… nghe có vẻ quen là tại con beta reader nó tự thêm vô chứ ứ phải mình……… *dập đầu*
Chapter 3: My mother
-0-Khi Mẫu nghi thiên hạ… tái xuất giang hồ!-0-
- Hình phạt nặng nhất với cô ta chính là… _ Woo Hyuk nhếch mép nói.
- Là gì?
Một giọng nói bất ngờ vang lên, cùng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở…
*Nhạc đóm nổi lên rình rang*
Hee Jun, Woo Hyuk, Seung Ho và Kang Ta… vội vàng đứng lên nhìn về phía cánh cửa…
Tất cả đều trố mắt, há hốc mồm…
- Có thời gian chọc phá thiên hạ _ thanh âm bình thản thanh tao _ sao không lo học hành sau này còn kế thừa sự nghiệp?
Cả bốn ngạc nhiên nhìn một thiếu phụ sang trọng bước vào, dáng người thanh tao, mỗi bước đi như toát lên vẻ cao quý. Người đến gần bốn đứa trẻ, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, bắt chéo chân lại và thẳng lưng, nhìn từng người một. H4 im lặng quan sát người thiếu phụ đang ngồi trước mặt, bộ trang phục lấp lánh màu da cam vận trên người như càng tôn thêm vẻ quý phái, và gương mặt xinh đẹp với đôi mắt sắc sảo, chiếc mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng… cùng kiểu tóc được chải bới công phu với đôi hoa tai bạc được thiết kế tinh sảo nạm ngọc Sophia đắt giá, đang quét tia nhìn sắc sảo từ đôi mắt đẹp…
- Trời ơi… thằng… thằng… thằng Wonnie? _ Seung Ho trề miệng, cằm gần như muốn rớt xuống đất, lắp bắp…
- … Mày… mày… đó hả Jae Won? _ Hee Jun hết chỉ tay lại huơ chân…
- Câm mồm _ quý bà cao sang quý phái được gọi là “thằng Wonnie” đứng lên, đi đến gần bốn người đang đứng tòng ngòng nhìn mình trân trối, nhẹ đưa bàn tay nhỏ nhắn thon dài uyển chuyển… đánh cái bốp lên đầu Seung Ho và Hee Jun, trợn mắt quát _ Gọi ta là phu nhân J Won, biết chưa?
- Phu nhân… J Won……………… em… đẹp dễ sợ… _ Chil Hyun ngây người
- Khửa khửa khửaaaaaaaaa… _ Phu nhân J Won đưa tay đặt lên miệng mình, nở một nụ cười mệnh phụ phu nhân _ Kang Ta, cháu quá khen, còn nữa… _ J Won khẽ cúi người, đặt mắt mình ngang tầm với mắt Kang Ta… _ không được gọi ta là em, nghe rõ không?
- Trời đất ơi… _ Hee Jun thì thầm khẽ vào tai Woo Hyuk sau màn cười điên dại của J Won _ nó lấy đâu ra cái giọng cười… man rợ mọi dị đó hả mày…
- … Tao mà biết… tao chết liền _ Hyuk lên tiếng nhưng mắt vẫn không rời J Won một chút nào.
- Woo Hyuk… bắt đầu từ ngày mai, mẹ sẽ ở lại Hàn Quốc… _ J Won quay người sang Woo Hyuk _ Mẹ muốn chăm nom coi sóc việc học cũng như những mối quan hệ của con _ rồi liếc mắt sang ba người bên cạnh, cái liếc mắt vừa bén vừa ngọt… khiến cả ba nín thở và không nhúc nhích lấy nửa phân…
- Hả… ?
- Mẹ mệt rồi… mẹ cần được nghỉ ngơi. Chào con trai _ Phu nhân J Won vuốt nhẹ vào đôi má Hyuk, rồi bước đi.
*Một phút mặc niệm*
…
- Ai đó… hãy nói với tao… _ Seung Ho quay đầu sang tứ phía nhìn ba thằng bạn mình, mặt đứa nào đứa nấy lúc này phải nói ngu dã man _ đó có phải là thằng bạch tuột… Lee Jae Won hay ăn hàng không?
- Làm sao mà… _ Chil Hyun tiếp lời Seung Ho, quơ tay loạn xạ, chỉ chọt tứ tung _ … lại biến ra cái giống… gì gì… thế kia o.O?
- Tao . đâu . có . biết . đâu _ Hee Jun chu chu đôi môi của mình… _ cái gì mà khửa khửa khửa… kinh khủng… chết được _ rồi nhún hai vai tỏ vẻ rùng mình.
- Tao tưởng nó phải theo đúng tạo hình muôn thuở của nó là cao lêu nghêu, ngây ngô hiền lành và ham ăn chứ. Cái bộ dạng mới nãy đáng ra hợp với mày hơn mới phải, Gizmo à. – Seung Ho chống má đợ cằm ngó trân trân cánh cửa.
- Em nghĩ mình bị nhầm chỗ nào rồi đó, mấy huyng, nhóc Wonnie có anh em họ hàng hay sinh đôi gì không? – Chil Hyun vừa ngáp vừa nghịch nghịch tách trà nguội lạnh trên bàn.
Một thôi một hồi, hai đứa mới ngó qua Hee Jun, chỉ thấy anh chàng mặt mày giựt giựt hơi ửng đỏ, cuối cùng là hét lên thất thanh:
- KYA………… AAA! Đứa nào đã viết ra cái kịch bản ngu ngốc đó? – Hét đã đời lại gục mặt xuống bàn rên ư ử, đại để là nghe tiếng bạn H.I.T world vừa sụt sịt vừa lảm nhảm “tại sao… tại sao?”…
- Khỉ hyung, ảnh làm sao vậy? _ Chil Hyun ngớ người nhìn Hee Jun vừa gục mặt vừa đập tay bôm bốp xuống mặt bàn.
- Nó bất mãn vì nghiệp đạo diễn điên rồ của nó đó mà… - Seung Ho quay sang vỗ vỗ vai Hee Jun – Tao hiểu mà, mày tiếc hùi hụi cái khoảnh khắc ăn tiền vừa rồi chớ gì? Nếu là mày thì mày sẽ làm nó kinh hoàng hơn chớ gì?
- Thằng . Khỉ . Mày . Tao . . . – Hee Jun ai oán nhìn, hận không thể nói hết câu.
Sau một hồi hết người này nhìn qua người kia nhìn lại với đủ loại cảm xúc, Chil Hyun mới ngán ngẩm đứng dậy khỏi ghế của mình, mở lần lượt hết bốn cái tách nhỏ trên bàn và rót thêm trà vào, lên tiếng:
- Mình uống miếng nước ăn miềng bánh rồi từ từ hẳn nói chuyện vậy. Hạ hoả rồi thì chúng ta lập hội nghị bàn tròn mà thảo luận cho tiện.
- Bánh đâu mà ăn? – đồng thanh
- Mắc gì la em *rưng rưng* nếu không phải hai người đã ăn hết thì…
- Tao còn chưa kịp đụng tới, hãy đi mà hỏi thằng Mắt Bự á!_ Seung Ho ngó lơ ra chỗ khác.
- Tụi bây đừng có ở đó mà bàn tròn bàn méo nha _ quanh đi quẩn lại vẫn là trở về cái vai trò đạo diễn bất đắc dĩ của mình, Hee Jun đập cuốn tập xuống mặt bàn cái chát, liếc hai thằng bạn đang đỗ hết mọi tội lỗi lên đầu mình _ tào lào quá đi, đứng lên diễn tiếp không tao đạp cho mỗi đứa một cú bây giờ…
- Á… Junnie hyung bạo lực với người già và trẻ em kìa _ Chil Hyun bắt chéo hai cánh tay thành dấu X đưa lên phía trước ngực, nhíu mày nhìn Hee Jun.
- Ai ai? _ Hee Jun mở to mắt ngó nghiêng ngó ngửa _ ai người già ai trẻ em đâu?
- Em là trẻ em nè _ đáp lại vẻ ngơ ngác của Hee Jun là sự ngây thơ trong sáng của Chil Hyun, rồi cậu nhỏ chỉ về phía Seung Ho _ còn Hoya hyung đích thị là người già rồi.
- Già nè con _ Seung Ho vội nhảy cẫn lên theo đúng hình tượng của một con khỉ rồi nhằm vào đầu Chil Hyun mà tán một cái đầy yêu thương sau khi bị phán cho một câu mà nghe xong anh chàng muốn… rụng rốn, trợn mắt _ mày mới là người già á.
- Hai đứa bây đứa nào đứa nấy già chát y chang nhau, khỏi so bì… _ Hee Jun chỉ tay về phía hai thằng bạn mình gập mắt nói, rồi phớt lơ cả hai đang chỉa thẳng mặt vào nhau, mắt bắn tia lửa điện sang đối phương _ đoạn này tới tao nè.
Trước khi đọc tiếp lời thoại, Hee Jun không quên đập cho hai đứa vài cú.
- Á, đau em/tao _ cả hai la làng sau khi lãnh vài cú đập của Hee Jun, cùng nhìn nhau xoa đầu _ tại hyung/mày chứ ai…
*Liếc*
*Im*
…
- Sao… Sao… bả… về Hàn Quốc… sớm vậy? _ Hee Jun nói.
- Hyu…kie hyung… _ Kang Ta khẽ nhìn Seung Ho rồi nhìn sang Woo Hyuk_ Như vậy nghĩa là… chuyện của anh và Seung Ho… sẽ…
- Woo Hyuk à… _ Seung Ho cũng trở nên lo lắng, đưa một tay lên miệng, liếc sang Woo Hyuk _ Anh…
Seung Ho đột nhiên ngưng bặt, Hee Jun và Kang Ta cũng hướng mắt về Woo Hyuk, anh chàng đã hoá đá từ lúc nào chẳng rõ, miệng há hốc vẫn trơ trơ từ nãy tới giờ…
- Thằng Hyuk bị sao thế? _ Hee Jun hỏi và nhìn Chil Hyun
- Chắc ảnh bị tiếng sét ái tình với phu nhân J Won rồi_ Chil Hyun cười, chĩa một ngón tay chọt chọt vào người Hyuk _ Nãy em nhìn ảnh tưởng ảnh đang diễn chứ… hèn chi nãy giờ ảnh im ru bà rù.
- Kiểu này chắc tới mai nó mới trở về trạng thái ban đầu _ Seung Ho cúi người nhìn Hyuk đủ mọi góc cạnh. Bất chợt anh chàng cười khẩy một cái, mặt gian manh chạy tất tả đi mượn đâu được cây bút dạ về vẽ bậy bạ lên mặt Hyuk… khiến cả ba ôm bụng nhìn thằng bạn mình cười nắc nẻ…
Woo Hyuk à *che miệng cười* ngày hôm nay vẫn còn dài lắm…

*Ngoại cảnh*
Makeuper: Jae Won, đứng lại đó, em chưa trang điểm xong mà!
Jae Won: *nước mắt giọt ngắn giọt dài* không, tôi không muốn đâu.
Hee Jun: …
Jae Won: Mọi người chưa diễn xong sao? Hyukie làm sao thế ạ?
Woo Hyuk: …
Jae Won: Em đói, em đói rồi, sao mọi người hổng mua gì ăn?
Seung Ho: …
Jae Won: Taya làm sao thế này? Trán u một cục luôn.
Kang Ta: …
……………………
………..
…
Tất cả đồng thanh: MÀY LÀ ĐỨA NÀO?
Chapter 4: Today is Another Short Tempered Day
Một ngày đẹp trời như bao ngày đẹp trời nhàm chán khác, sau màn điện thoại inh ỏi cho hết đứa này tới đứa khác lết thân tới tụ họp tại nhà mình để tiếp tục vở diễn, thì Hee Jun bắt một cái bục nhỏ giữa nhà, trịnh trọng đứng lên, đoạn anh nhìn một lượt khắp phòng với vẻ mặt rạng rỡ tươi cười và hai tay giang ra xa, ôn tồn nói:
- Tụi bây đã đến đông đủ, thật vất vả cho tụi bây *cười chói sáng*
- Tại sao mà lời nói và hành động của mày nó lại mâu thuẫn như vậy? _ Woo Hyuk giật giật chân mày ngó đăm đăm đứa dư hơi trước mặt.
Làm như không quan tâm tới chuyện màn chào hỏi công phu phải dợt mất mấy ngày của mình bị quăng cục lơ, Hee Jun vỗ vỗ 2 tay lại:
- Điểm danh, điểm danh nào.
- Có mấy người đâu mà hyung đòi điểm danh trời _ Chil Hyun chống má đợ cằm tăm tia mấy trang kịch bản…
- Wah…hhh…… _ Jae Won ngáp ngắn ngáp dài nằm bệt trên mặt bàn… _ mới có 9 giờ sáng hà…
- 9 giờ sáng mà mới hả mày? _ Hee Jun liếc một cái về phía thân mình gần như đang chảy nhão một đống.
- Hồi đêm em thức khuya lắm.
- Ý em ấy là mày làm lẹ lẹ để 12h em ấy còn về nhà ăn sáng với mẹ á mà – Woo Hyuk nhếch môi cười.
- Nè nè… - Hee Jun chống nạnh – ít ra cũng phải để tao làm đúng quy trình chớ. Mình là dân chuyên nghiệp, sơ sịa người ta cười cho mốc mặt sao?
- Dẹp cái quy trình dở hơi của mày và vô đề lẹ đi. _ Một giọng trầm chậm rãi vang lên, kéo theo đó là chủ nhân của nó đến bây giờ mới chịu ló mặt ra khỏi mũ trùm của chiếc áo khoác ngắn tay màu xám.
- Hèn chi mà nãy giờ tao thấy thiếu thiếu cái gì_ Hee Jun quay sang nhìn Seung Ho _ Ủa Khỉ, mày bị làm sao thế?
Tất cả đều bất ngờ nhận ra Seung Ho hôm nay không giống ngày thường, mặt mũi thì trầy xước đôi chỗ, thêm nữa là một bên mắt của nó bị bầm tím sưng chù vù. Trong khi ba đứa kia trố mắt xăm xoi, thì bên cạnh, Hyuk bình thản đáp tỉnh bơ…
- Chắc tối qua nó gặp ác mộng nên tự đấm vô mặt mình.
- Thật á? _ Jae Won chọt thử một ngón tay vào con mắt chẳng thấy tròng đâu của Seung Ho, khiến anh chàng nhảy dựng lên thiếu điều lủng trần nhà, hậu quả từ việc chơi dại của thằng nhóc là lãnh ngay cú đập của Hee Jun vào đầu.
- Mày hay quá há, lỡ đui mắt nó sao.
- Em tưởng chỉ có Hyukie hyung mới hay đi long bong lúc ngủ chứ _ Jae Won ôm đầu, nhăn nhó _ em thử chút mà…
- Nghi à nha _ Hee Jun vuốt vuốt cằm của mình nhìn Hyuk rồi lại quay sang Seung Ho tiếp tục xăm xoi vết thương bí ẩn trên người anh chàng _ Nói mới nhớ, hai đứa mày ở chung nhà mà… hay… mày-đã-làm-gì-thằng Khỉ rồi?
- Nó bị sao thì tự nó biết _ Hyuk cười khẩy một cái, khiến cho Seung Ho rùng mình quay mặt đi…
- Hoya, hyung bị sao vậy? _ Chil Hyun tròn mắt hỏi _ lại giành chuối với Hyukie hyung hả?
- Em đã nói rồi, Hyukie hyung cái mặt ngó hiền hiền vầy chứ… cô hồn lắm_ Jae Won đưa tay che miệng mình thì thầm vào tai Seung Ho _ bữa hổm, ảnh đã diễn rất đạt cái đoạn quánh nhân vật nữ dã man luôn đó…
- Làm gì có đoạn đó?_ Hyuk đưa chân lên đạp một cú ngay… mông Jae Won _ Mày viết hả?
- Tụi bây độc thoại nội tâm đủ chưa? Hết giờ rồi mà ở đó lải nhải miết…
Seung Ho chán nản kết thúc màn phân tích lạc đề của cả bọn, dù muốn nhưng cậu chẳng thể nói ra được lý do vì sao mình bị như thế này. Ngày hôm qua, sau khi trở về từ nhà Hee Jun, Seung Ho vẫn bình an vô sự cho đến khi Hyuk phát hiện ra vật thể lạ trên khuôn mặt xinh đẹp của anh. Thế là sau một đêm tỉnh dậy, Seung Ho đã te tua như con bạch tuột rồi…
- Em không có te tua… _ Jae Won giảy nảy đính chính…
- Mày bị gì vậy? _ Hee Jun nhìn thái độ bất thường của thằng bé
- Hee Jae nói em te tua kìa *rưng rưng*
- Nó nói hồi nào?
- Vậy là nhóc Jae Won bị lây cái tính mộng du của Hyukie hyung luôn rồi… mới đứng gần mà đã bị “dính”_ Chil Hyun khoanh hai tay vào nhau, cười típ mắt _ khó trách Khỉ hyung ở chung nhà mấy mươi năm với Hyukie…
- Thôi à _ Hyuk cáu tiết kẹp cổ Chil Hyun _ đừng đổ lỗi cho người tốt à… tát chết giờ…
- Hyukie… bạo lực với con nít già hả mày _ Hee Jun từ đâu bay tới gần kéo Chil Hyun ra _ Có sao không cưng?
- Tởm quá đi _ Chil Hyun le lưỡi.
- Tụi bây đang diễn cạt tun đó hả? _ Nhìn cảnh tượng đang phơi ra trước mắt mình, Seung Ho ngáp ngáp rồi nhíu mày nhìn lũ bạn mới phút trước còn bu đen bu đỏ hỏi thăm tình hình mà giờ đã bỏ rơi nó ngồi đuổi ruồi một mình.
- Tụi bây nha _ Hee Jun nảy giờ vẫn đang bận ôm ấp Chil Hyun, vội vàng… quăng cậu nhóc qua một bên, húng hắng lên giọng _ bạn bè mà tụi bây hổng lo lắng cho thằng Khỉ gì hết là sao _ rồi quay sang Seung Ho _ Khỉ, hãy nói cho chúng nó biết đi, khi mà chúng nó bỏ rơi mày thì vẫn còn có tao là…
- Thằng khùng _ Seung Ho chen vào.
- … _ bị tạt cho một câu lạnh như gáo nước múc dưới giếng vào mùa đông, Hee Jun giọt ngắn giọt dài ngồi thu lu một đống trong góc, chọt chọt tay xuống nền nhà mà theo bàn dân thiên hạ vẫn thường hay gọi là bị “tự kỉ”, rồi khẽ lầm bầm cái gì đó đại loại… “tao có lòng tốt với mày mà mày nỡ lòng nào…”
- Tao không sao…
- Vậy chứ trên mặt mày là cái gì đó?
- … Thì tại… _ Seung Ho liếc về phía Hyuk _ tối qua tao mơ thấy Kinh Kong, nó dần tao thành ra thế này đây…
*Bịch*
- Sao tự nhiên mày té vậy Hyuk? _ Hee Jun phá ra cười _ Hai vợ chồng cái nhà này thật là… puhahahaaaaaaaaa……………
*Bốp… Bốp*
Hyuk xoa xoa mu bàn tay của mình rồi nhìn hai cục u to tướng đang từ từ mọc lên trên đỉnh đầu của Hee Jun _ Hôm nay có tiếp tục không? Không thì tao đi về à…
- Ày… được rồi _ Hee Jun vừa xoa đầu vừa liếc nhìn Hyuk _ nhưng mặt mũi thằng Khỉ bị vậy mần ăn được gì mà diễn…
- À, hên ghê _ Chil Hyun cười tươi rói _ vậy em cũng về nha, tối qua em ngủ trễ nên giờ em thấy buồn ngủ quá hyung à…
- Em nữa _ Jae Won giơ tay tán thành… _ mẹ em dặn về sớm ăn sáng, với lại hôm qua còn nửa hộp bánh gạo để trong tủ lạnh, về ăn không nó thiu uổng lắm…
- Phải ha… _ Hyuk mỉm cười rồi tiến về phía Seung Ho, khiến đương sự đâm chột dạ, khẽ lùi lại phía sau… _ Seung Ho bị vầy tao cũng phải đưa nó đi khám chớ… mày nói có phải không?
- Ờ… thì… _ Hee Jun chu chu đôi môi mình lên, gãi đầu _ nhưng mà… tụi bây…
- Sao tự nhiên mày tốt với tao vậy? _ Seung Ho nghi ngờ liếc nhìn Hyuk…
- Hay mấy hyung qua nhà em ăn bánh luôn rồi về… _ Jae Won đề nghị.
- Ờ, nhưng em nói còn có nửa hộp mà_ Chil Hyun đáp lại _ chừng này người sao đủ?
- Bánh gạo thì nửa hộp chứ bánh trái nhà em là vô tư _ Jae Won nhe răng đầy tự hào.
- Ế…… _ thấy mình tự nhiên bị bỏ rơi, Hee Jun ú ớ chen vào _ mấy đứa bây…
- Tý nữa dạt qua nhà thuốc mua bông băng thuốc đỏ cho Khỉ hyung rồi ghé siêu thị mua nước ngọt nữa nha…
- Ở nhà còn hai chai soju đó Khỉ… tao với mày về lấy…
- Thôi Hyukie hyung về một mình đi, để Khỉ hyung đi với tụi em
- Ờ, tao không về với mày đâu *__ ___!!!*
- Ế… ế… *o.O*
- Đi nào đi nào mọi người…
- Ế… tụi… bây…
-…
…
…
…
*Rầm*
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng bốn con người một cách lạnh lùng… Hee Jun ú ớ nhìn lũ bạn mình rời khỏi căn phòng mà không nói được lời nào. Anh đứng tần ngần nhìn vào cánh cửa im ỉm trước mắt vẻ bât lực.
- Tụi bây là cái đám ba trợn, QUAY LẠI ĐÂY MAU!!!!!!!!
Nhưng bốn kẻ bên ngoài đã hiên ngang dắt díu nhau đi mất dép tự đời nào với ai nấy đều vẽ một nụ cười bí hiểm trên môi.
Thế là cũng toi mất một ngày đẹp trời của Hee Jun…
--------
Ngoại cảnh:
Hy Ân: Xong rồi nè mày! *hếch mặt đầy tự hào*
Wonsungi: …
Hy Ân: Thế nào, mày cứ nhận xét thẳng thắng. Khen thì tao mừng mà chê là tao… đập.
Wonsungi: *quăng* Vậy mày đi mà tự kỉ mình mày đi. Tao nhận xét xong dám về ba má ngó hổng ra lắm.
Hy Ân: *cười hề hề* Giỡn mà, thấy sao?
Wonsungi: Cả tuần ngồi mòn ghế mà mày viết có chừng này hả?
Hy Ân: Tao bị bất lực rồi mày ạ. *quẹt nước mắt* Nghĩ cách giúp tao đi.
Wonsungi: *cười khẩy* mày làm như mày đạo đức lắm không bằng. Cứ post lên đại đi.
Hy Ân: Mày đã nói vậy thì…
*quay qua* quý vị độc giả, tui lu xu bu việc vàng nên chap này hơi ngắn, mong quý vị thông cảm. Mơi mốt tui sẽ bù đắp cho quý vị. Còn mơi mốt là khi nào thì… năm sau tính tiếp.
*cười hắc hắc, phe phẩy quạt đi ra*
Wonsungi: đồ mặt dày!
Chapter 5: Wolf and Sheeps
- Rẽ trái phải không? Chil Hyun nghiêng đầu vào mảnh giấy nhỏ ghi nghệch ngoạc vài con số.
- Anh biết chỗ này, mình đi tắt một đoạn cho đỡ mỏi. _ Hee Jun gấp địa chỉ lại cho vào túi áo khoác.
- Sao tụi mình phải tới nhà Jae Won? Ở nhà mày không tiện hơn sao, Hee Jun? _ Seung Ho quệt giọt mồ hôi đọng trên thái dương, nhăn mặt hỏi.
- Đưa đồ đây, tao mang cho, Wonnie bảo phân cảnh sau đóng ở nhà nó là thích hợp nhất. Mà Mắt Bự nói tụi mình cũng chưa tới nhà nó lần nào, tới đi cho biết. _ Woo Hyuk túm lấy cái ba lô đang vắt vẻo trên lưng Seung Ho.
- Ô… bữa nay mày ga lăng dữ… cám ơn nha, bồ tèo. *cười xán lạn*
- Dẹp cái bản mặt chán ngắt đó đi _ Woo Hyuk xua tay.
- Ah, tới nơi rồi kìa mấy hyung. _ Chil Hyun la lên, quên mất cả mệt lao tới phía trước mà không hề để ý họ đang xuống dốc. Kết quả là cu cậu quíu chân ngã thẳng sang lùm cây bên cạnh thềm nhà.
*Cạch* Một cái đầu hơi rối ló ra khỏi cửa.
- Mọi người vào đi… Em dọn sẵn phòng khách rồi… ủa, Hyunie làm sao thế?
- Nó hửi hoa hồng mày trồng đó mà _ Seung Ho xưng xỉa _ mà “dọn sẵn” là sao?
- Àh… thì… lát hẵng hay. Mấy anh vô nhà đi, em rót nước cho mà uống.
| Hai tiếng sau |
- Hyukah… _ Seung Ho xoay xoay một lọn tóc hoe hoe vàng trước trán Woo Hyuk _ một lát nữa chúng ta hãy…
*Bộp*
- Hyukie, khi nào học xong thì con xuống phòng của mẹ, mẹ có chuyện muốn nói _ J Won phu nhân thả rơi chiếc ví xách tay kiểu cách xuống mặt bàn, cắt ngang lời nói của Seung Ho và không quên ném cho cậu một cái nhìn khó chịu…
- Nhưng mà… _ Woo Hyuk ngập ngừng
- … mẹ _ J Won lập tức thêm vào, nhìn chằm chằm Woo Hyuk.
- … =__=
- … mẹ _ J Won nhấn mạnh một lần nữa… rồi ngước khuôn mặt mình lên, hạ ánh nhìn xuống _ gọi mẹ nhanh lên…
- = o = … mẹ… con và Seung Ho đã có kế hoạch riêng rồi…
- Từ bao giờ con lại xem thường lời nói của mẹ như vậy? _ J Won hắng giọng.
- Ủa, từ khi nào mà lời nói của thằng Jae Won… _ Hee Jun ở gần đó thì thầm vào tai Chil Hyun, đột nhiên anh ngưng bặt khi nhân ra ánh mắt Jae Won, tức J Won phu nhân lúc này đang nhắm thẳng vào mình _ ơ… e hèm… dạ, thím cứ nói tiếp.
- Mẹ định tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để họp mặt bạn bè, con hãy chuẩn bị giúp mẹ nhé… _ J Won phu nhân gõ nhẹ ngón tay trỏ trên cằm mình, mắt ngó lên trần nhà như đang suy nghĩ rồi nói _ xem nào…
- Họp mặt bạn bè? Bạn bè nào?
-… thực đơn bao gồm 김밥 (cơm cuộn), 우동 (u dong), 돈까스 (thịt lăn bột) , 두루치기 (thịt heo xào ớt), 육개장 (lẩu), 탕수육 (thịt nhồi bột), 팥빙수 (kem dâu)… bla bla bla…
- Hả… o.O _ cả đám tròn mắt đồng thanh nhìn J Won phu nhân, kẻ vẫn đang vô tư tiếp tục liệt kê danh sách “món ăn mẹ muốn”…
- … bla bla bla… bánh gạo đậu, gà hầm sâm… tạm thời bấy nhiêu thôi con trai _ Đoạn J Won mỉm cười tươi tắn nhìn Woo Hyuk.
- Phải nấu… hếtttttttttttttttt đống đó thiệt sao? _ Seung Ho lắp bắp, nhíu hai hàng lông mày lại.
- Kịch bản đâu có liệt kê cái danh sách cứu đói đó mày_ Hee Jun thì thầm vào tai Chil Hyun _ kiểu này phải bán máu mới mong làm xong cái menu đó cho nó chứ đào đâu ra tiền…
- Hyung nói phải _ Chil Hyun đưa một bàn tay lên che miệng _ bởi ta nói đừng trông mặt mà bắt hình dong…
- Sao? _ Hee Jun và Chil Hyun lập tức ngưng bặt cuộc trò chuyện lại khi nhận thấy ánh mắt J Won phu nhân một lần nữa lại đang liếc thẳng vào mình, mồ hôi mồ kê cả hai bắt đầu tuôn ra xối xả như thể mình là cái bia tập bắn, sẽ hứng vài phát đạn bất cứ lúc nào… _ Hai đứa có ý kiến gì hả?
- À… đâu có… _ Hee Jun cười cười, trưng ra bộ mặt hớn hở miễn cưỡng_ ý cháu là… tụi cháu có thể giúp Woo Hyuk một… vài tay…
- Khửa khửa khửaaaaaaaaaaa… _ J Won lần nữa sử dụng nụ cười mệnh phụ phu nhân _ thiệt vất vả cho mấy đứa _ đoạn ném ánh mắt chết người vào cả đám đang ngồi trước mặt _ cố gắng làm ta hài lòng không thôi thì……
Nói rồi J Won đi đến kệ tủ và lôi ra một chiếc túi màu đen to lỉnh kỉnh.
- Tao thiệt muốn bệnh với cái giọng cười thô bỉ đó của nó quá… _ Hee Jun vuốt ngực
- Ta cũng đã tính rồi _ vừa nói J Won vừa lấy ra vài thứ bên trong _ một mình Hyukie thì không thể nào làm hết, nên là… cái này cho cháu, Hee Jun, cái này là cho cháu, Kang Ta, và cái này thì của Seung Ho nhé…
J Won quăng về phía Hee Jun một cái chổi cầm tay nhỏ và một cái khăn hình vuông sặc sỡ màu sắc, Kang Ta là một cái tạp dề màu xanh lá viền ren vàng xung quanh cùng đôi găng tay đỏ và Seung Ho là một chiếc giỏ đi chợ…
- Hee Jun cháu cầm cái này này quét sạch lớp bụi dày ba tấc của căn nhà giúp ta, và dùng cái khăn kia buộc lên cái đầu bù xù sến chuối của cháu nhé.
- Hả o.O ?
- Còn Kang Ta, nó là tạp dề, biết mặc cái này chứ, không biết thì là cùi bắp chứ H4 cái giống gì cháu nhỉ. Đeo thêm hai cái này vào nếu như cháu muốn bảo vệ da tay khi rửa hết đống chén đĩa bầy nhầy đằng kia.
- Hở o.O ?
- Ừm… cái này… _ sau một tràn nói liên hồi không ngừng nghỉ thì J Won tiếp tục tiến đến gần Seung Ho, trong khi Hee Jun và Kang Ta vẫn còn đang long bong lỗ tai vì cố nhồi nhét đống chữ từ miệng J Won ban nãy.
- … Seung Ho, nếu cháu muốn sau này trở thành dâu nhà họ J chúng ta thì chuyện nấu nướng bếp núc cháu ít ra phải biết chứ, có đúng không? Hơn nữa lại là dâu trưởng lẽ nào cháu cứ tay không như thế mà về nhà ta sao? Bắt đầu từ bây giờ mỗi sáng cháu nên (tự bỏ tiền) đi chợ búa, rõ chưa?
- Hử o.O ?
- Và Jang Woo Hyuk _ Cái nhìn cuối cùng ghim chặt vào đứa con trai.
Woo Hyuk sượng cứng người khi bắt gặp J Won đang ngó chằm chằm mình… anh nuốc “ực” một cái chuẩn bị tinh thần trước khi lãnh thêm màn nã súng liên thanh của J Won, khi mà Hee Jun, Kang Ta và Seung Ho vẫn đang ngu ngơ ngờ nghệt ngây người sau khi ra trận chưa đánh mà đã te tua thê thảm…
- Thân là trưởng tôn dòng họ J và cũng là người sau này sẽ kế nghiệp tập đoàn IS mà sao lại có thể hành xử như một đứa trẻ con mới lên ba như thế, sao có thể tự tung tự tác không coi ai ra gì… còn đâu là uy danh muôn đời của dòng họ chúng ta, còn đâu là… bla bla bla… @#$%^&*&%$#@......... Abc…………… xyz…………*nói không ngừng nghỉ*……………Sẵn tiện giặt luôn thau đồ cho mẹ nghe con.
- o.O…
- … Suy nghĩ kĩ lời ta _ J Won khoanh hai tay vào nhau và đứng dậy, đi về phía cửa _ đừng quên, nấu mấy món ta vừa dặn.
- …
Nói rồi J Won bước đi, đóng rầm cánh cửa lại…
…
- … Vả lại… tụi mình cũng chưa biết nhà Jae Won… - Chil Hyun mấp máy
- … tới một lần cho biết… - Woo Hyuk tiếp lời
- … biết một lần cho chừa… - Seung Ho rền rĩ
- … Ê… *lùi lại*… ê… tụi bây… à không… các bạn thân mến… bình tĩnh ha… có gì từ từ nói…
Áaaaaaaaaaaaaaaaa
…
- Tụi mày là một lũ bạn bất nhân _ Hee Jun ấm ức ngước mắt ngó mấy đứa đang ngồi vắt vẻo trên ghế và lờ tịt mình. Trong khi bộ dạng hiện thời của anh thiệt là thê thảm.
- Chỗ này còn bụi kìa, lau lại đi _ Woo Hyuk quẹt một ngón tay xuống nền nhà rồi đưa ra trước mặt Hee Jun.
- Đó là bởi vì mày đã dẫm chân lên cái chỗ tao mới lau, thằng ngu.
- Jun à… _ Seung Ho vỗ vỗ vai anh đầy cảm thông.
- Khỉiiiiiii … _ Hee Jun rấm rức bưng mặt vô lòng thằng nhỏ gào khóc _ chỉ có bạn là hiểu cho mình, tụi còn lại nó tàn nhẫn y như…
- Lau lẹ rồi còn giặt thau đồ kia nữa _ *tươi cười*
- … y như mày vậy_ anh tuyệt vọng quay về với nền nhà chèm nhẹp nước dưới chân.
- Giờ thì tao mới hiểu vì sao mà nó nói phân cảnh tiếp theo đóng ở nhà nó là ok nhất. Cái này là cái ổ chứ nhà giống gì _ Woo Hyuk vừa hí hoáy ghi chép vào giấy danh sách những thứ cần mua vừa nhếch môi bất mãn _ Làm như để khai thác tối đa tiềm năng của cảnh quay này mà nó đã hi sinh một tháng trời không dọn dẹp vậy.
- … Junnie, để em phụ cho _ Chil Hyun đến giờ mới lên tiếng, có vẻ thằng bé đã trầm tư gì đó rất lâu _ mấy hyung nghĩ cách khác đi, cứ như vậy thiệt chẳng ra làm sao.
- Hyunieeeeeee… _ lại màn cảm kích đầy nước mắt (và nước mũi ) _ Cuối cùng thì anh đã không yêu lầm người.
- Xê em ra. Mơi mốt em còn lấy vợ. _ Cậu nhóc chỉa chỉa cái cẳng về phía Hee Jun.
- … Xời… giả bộ quài… mày còn lấy được ai ngoài thằng Gizmo nữa. _ Seung Ho xăm soi mấy ngón tay, mắt không thèm liếc lấy thằng bé nửa giây, trong khi Chil Hyun thì phùng má phùng mang tỏ vẻ bất mãn.
Khung cảnh cứ thế không có gì đổi khác trong suốt một tiếng đồng hồ, bên này phòng là Hee Jun lom khom lau chùi, Chil Hyun cặm cụi rửa chén, Woo Hyuk nhẫn nại ghi chép, và Seung Ho thì ngửa đầu ra sau ghế ngủ hớ hênh (-__-) với cái giỏ vẫn nắm trên tay. Còn bên kia phòng là cậu út nằm sấp trên giường, tay giở truyện, chân khua khoắn, miệng đắc chí cười.
Lúc đồng hồ điểm Mười giờ, mọi việc mới (có vẻ là) đâu vào đó.
-… Tao cam đoan là mày đã giặt đồ trong vô thức mà không biết, Woo Hyuk à. _ Hee Jun xoa cằm nhìn thau đồ ướt nhẹp và nhàu nát.
- Đó là vì mày đã sáng suốt đem áo quần thằng nhỏ đi lau nhà thay nùi giẻ… cám ơn mày, Gizmo. _ Hyuk quay sang bắt tay anh lia lịa.
- Em cũng đã rửa xong chén bát _ Chil Hyun vuốt nhẹ khăn tay lên giọt mồ hồi vươn trên trán, tươi tắn cười.
- Mày đã đập bể hết chúng nó thì có _ Seung Ho ngó chằm chằm sọt rác đầy những mảnh vỡ đủ màu sắc.
- Tóm lại… Chỉ còn một mình mày là chưa xong việc thôi, Khỉ _ Hee Jun lắc khẽ một ngón tay.
- Tụi bây dòm cái sớ táo quân mà thằng Hyuk soạn ra coi _ Seung Ho chống nạnh _ nó phải dài đến hai mét những thứ cần mua. Ngó tao đi, trông tao giống mới trúng số hay đào được vàng lắm hả? _ cậu đẩy mớ giấy chi chít chữ đến trước mặt Hee Jun.
- …
Thêm một thôi một hồi tranh cãi xem ai là kẻ phải bán máu lấy tiền mua đống hầm bà lằng đồ ăn thức uống đó, Chil Hyun mới rụt rè lên tiếng:
- Mọi người à, em tính thế này………
*xì xầm xì xà xì xồ*
--------------
*knock knock*
Woo Hyuk gõ nhẹ vào cánh cửa
- Vầy ổn không mày? _ Hee Jun đứng bên cạnh thì thầm vào tai Woo Hyuk với vẻ có chút hoang mang _ lỡ nó lại… la làng lên thì sao…?
- Cái này là gì? _ Seung Ho chỉ tay vào một đĩa thức ăn được đậy kín nắp trên chiếc xe đẩy.
- Hình như là cơm trộn thì phải _ Kang Ta nói
- Còn cái này?
- Cơm trộn…
- Cái này?
- Cơm trộn…
- Cái này?
- Cơm trộn…
- Cái này?
- Cơm trộn…
-…
-…
…
Cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Một bầu không khí u ám bất ngờ không rủ kéo đến bao trùm lấy bốn con người thấp cổ bé họng…
- Hử, thức ăn có rồi àh? _ J Won bất ngờ mở banh cánh cửa khiến cho cả bọn đứng tim _ mang vào để trên bàn cho ta…
-… Ờ… thực ra… _ Kang Ta gần như phát khóc khi lí nhí lên tiếng, cậu nhỏ mếu máo lia mắt cầu cứu ba người bên cạnh.
- Cứ mang vào đi.
…
Sau lời nói của J Won thì Hee Jun kéo vội Kang Ta vào lòng mình và Seung Ho cũng nhanh chóng lùi ra sau rồi đồng loạt nhìn Woo Hyuk. Trơ trọi một thân một mình cùng với chiếc xe đẩy, Woo Hyuk bặm môi lầm bầm _ lũ bán đứng =””= _ rồi chầm chậm đẩy chiếc xe thức ăn bước vào…
- Con trai ngoan, cảm ơn con nhé… _ J Won mỉm cười với Woo Hyuk.
Ba con người vô nhân đạo đã không ngần ngại hy sinh Woo Hyuk hiện đang nín thở đứng bên ngoài chờ đợi và luôn luôn trong tư thế sẳn sàng… bỏ chạy nếu có chuyện gì xảy ra. Ừ thì…
- Woo Hyuk…… nhớ lành lặn trở về (với thằng Khỉ nghe mày)… *bốp*… mắc gì oánh tao ;___;…
- Tụi bây là CÁI LŨ BẠN ĐÊ TIỆN _ Woo Hyuk thực sự muốn hét lên như thế nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ của anh thôi… _ đừng có mà hỏi lí do vì sao tao băm nát tụi bây ra đó… đừng hỏi chết mà không biết vì sao mình chết…
- Được rồi… mấy đứa vật vả quá… _ J Won vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi đủng đỉnh đi vào trong _ Có thể nghỉ ngơi hay làm gì đó tuý thích… và đừng có làm phiền ta nhé…
- Không phải mày……… mẹ……… muốn thiết đãi bạn bè họp mặt gì đó sao? _ Woo Hyuk nhướn chân mày nghi hoặc.
- Vậy “bạn bè” nào muốn (dành) ăn cùng ta thế? _ J Won vẫn bộ mặt phúc hậu mỉm cười.
- Tất nhiên là không rồi.
Cả đám đồng lòng đồng thanh kéo Woo Hyuk bỏ chạy một nước.
- Một… _ Woo Hyuk vừa chạy vừa ngó sang Seung Ho
- Hai… _ Seung Ho tiếp lời Woo Hyuk rồi đưa mắt qua Kang Ta
- … Ba… _ Kang Ta vừa thở hồng hộc vừa nhìn Hee Jun và hai người còn lại…
- … Bốn… … … Điểm danh hả tụi bây? _ Hee Jun ngơ ngác hỏi.
Năm giây sau…
- MẤY ĐỨA RA ĐÂY HẾT COI!!!!!!!!
…
-----------------------
Trưa hôm đó, cả đoàn làm phim người nào người nấy đều tọng cơm trộn đầy miệng, cần mẫn nhai nuốt. Hỏi họ sao không thấy năm nhân vật chính của chúng ta đâu thì bọn họ đều đồng loạt cúi đầu nghiên cứu mấy hột cơm và nín thinh.
Haizz…
Hi vọng mặt mũi các cậu chàng sẽ không sứt mẻ gì.
*Ngoại cảnh 1:
(hai ngày sau đó)
Staffs: Ủa, hôm nay Wonnie oppa không đến diễn ạ?
Seung Ho: Lúc chạy nhảy chơi đùa nó bị trướt té vì sàn nhà trơn quá.
Staffs: “chạy nhảy chơi đùa”?
Hee Jun: Rõ ràng là vì không có chén ăn cơm nên nó mất sức lết không nổi.
Staffs: “mất sức”?
Chil Hyun: *chu môi* Là tại anh đem quần áo của nó đi lau nhà khiến cho thằng bé bị nổi mẩn khắp người không dám ra đường thì có á.
Staffs: …
Woo Hyuk: Đừng suy diễn nữa, Jae Won mới gọi điện thoại nói nó đang ở tận Kyung Buk thăm chị của nó, sáng mai sẽ về. *nhếch môi* Tụi bây đúng là có tật giật mình. *quay lưng đi thẳng*
Hee Jun + Seung Ho + Kang Ta: …
*Ngoại cảnh 2:
Hee Jun: Đột nhiên nhớ ra Log In H.O.T có nhắc hơi nhiều tới đồ ăn, nhân tiện tôi cũng muốn đính chính một chút. Jae Won sẽ không nuốt hết đống đồ ăn đó đâu. Thằng bé có ăn nhiều thì nhiều thiệt nhưng ăn đúng bữa và chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút thôi, mà mấy bạn phải hiểu đúng nghĩa của từ “một chút thôi” đó, đừng xuyên tạc nhé.
Còn nữa, thỉnh thoảng mấy bạn sẽ thấy Tony tọng vô họng vài thứ bánh trái này nọ, và vừa nhai vừa diễn… thì cũng đừng tưởng tượng là cậu chàng hảo ngọt nhé. Bởi vì chúng tôi phải thuyết phục rất nhiều và *nhỏ giọng* nói dối rằng kịch bản (aka tác giả) yêu cầu như thế. Bạn cũng biết mà, Tony ăn rất là ít, lại thường xuyên bỏ bữa. Nếu không ép cậu ta nuốt gì đó vào bụng thì một ngày nào đó dạ dày của cậu ta sẽ biến mất đấy.
Hồi xưa, Woo Hyuk cứ phải sửng cồ nhắc cậu ta ăn cơm miết. Có lẽ vì vậy mà ngoài mặt tụi nó hay đấu đá nhau, chứ bụng dạ thì đứa này ‘chết’ đứ đừ đứa kia từ đời nào rồi.
Woo Hyuk & Seung Ho: Mày tiêu rồi, con ạ !!!
Hee Jun: *xắn quần, xách dép chạy*
*Ngoại cảnh 3:
Hy Ân: Các bạn độc giả, chương này hơi dài, nên chương sau mình sẽ rút ngắn lại còn cỡ…………… hai dòng. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ. *cười tươi rói, cúi chào đi ra*
Wonsungi: *phe phẩy quạt* để tao xem hai dòng đó mày sẽ ghi cái quái gì…
* Ngoại cảnh 4:
Chân thành cảm ơn bạn Leo đã cung cấp chap 5 cho mình *cúi người 90 độ* mình xin hứa với lòng thành (của ai thì mình không rõ) là sẽ ráng nặn óc vắt chất xám hoàn thành chap 6 xớm nhất có thể, hy vọng là các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình.
Chapter 6: Age of Violence
-0- Hay “Tuổi trẻ chịu nhiều đau khổ” -0-
Kang Ta khép mắt, một vệt khói chảy tràn trên tấm khăn trải bàn màu Xanh lơ. Mùi trà sữa thoang thoảng trong không khí. Như thường lệ, cậu nhấp nhẹ đôi môi đỏ hồng lên chiếc tách bằng sứ, mắt không liếc lấy một lần những món điểm tâm cầu kì trên bàn.
- Đã mấy giờ rồi? _ Kang Ta hỏi nhỏ.
- Thiếu gia _ một giọng trầm chậm rãi vang lên _ trưa nay phu nhân sẽ dùng bữa với cậu, cậu muốn ăn gì, tôi sẽ căn dặn nhà bếp nấu?
- Quản gia Lee…
Cậu đứng thằng dậy, tiến lại gần cửa sổ, đưa tay vén tấm màn che bằng voan để những tia nắng hiếm hoi của buổi sớm nhỏ giọt trên nền đất. Bàn tay nắm chặt khó nhọc đặt xuống bệ cửa.
- … Vẫn còn rất sớm, có thể nào giúp con…
- Xin cậu đừng thử sức chịu đựng của phu nhân.
Những ngón tay buông lỏng để lộ ra vài vệt hằn tím tái trên lòng bàn tay.
- Chúa biết con muốn nhìn thấy nụ cười của Hee Jun hơn là đối diện với đôi mắt bén nhọn của mẹ _ Khẽ xoay xoay cổ tay áo, Kang Ta lên tiếng mà mắt vẫn không nhìn người đàn ông có tuổi đang cung kính bên cạnh.
- Thiếu gia… _ người đàn ông trầm tư, khẽ cúi đầu… _ nếu đã vậy…
Sau một phút gần như ngột ngạt đến khó thở, vị quản gia già cỗi chậm rãi quay mặt, hom hem nói lớn:
- Tụi bây, chuẩn bị xe cho thiếu gia, gọi điện đến nhà cậu Hee Jun để họ nghênh đón, đứa nào quỡn chạy ngay lên trụ sở chính của tập đoàn, đâm xẹp lốp xe phu nhân, gài bom cho nổ luôn càng tốt, make up đâu, ra trang điểm cho thiếu gia, chọn bộ quần áo nào gợi cảm một chút, cúc áo dễ tháo một chút… bla… bla… bla…
Đứa nhỏ đứng hình ngước mắt ngó đăm đăm ông già đang tất bật phân phó người làm chuẩn bị chu toàn, như thể vài phút nữa cậu sẽ xuất giá chứ không phải chỉ đi chơi.
- Ủa… gì kỳ dzậy… Junnie… kì quá kì quá…
Từ trong góc khuất đối diện, Hee Jun lù lù thò người ra, mặt mày chán nản, tay cầm cuốn tập quơ qua quơ lại loạn xạ. Đầu cứ ong ong lên bởi suy nghĩ: Tới khi nào thì cái đám dở hơi này mới chịu chuyên tâm diễn mà không đưa ra mấy câu hỏi ngu ngốc hả trời?
- Kỳ cái gì? Đang diễn ngon trớn mà.
- Còn không phải? Ông bác quản gia này bị làm sao vậy? Bộ dòm em giống mấy đứa hay bỏ nhà theo trai lắm hả? _ Chil Hyun chỉ một ngón tay vào mình, gập mắt ngó Hee Jun.
- Chứ còn gì nữa? Rõ ràng em muốn “thấy nụ cười của Hee Jun hơn”, không bỏ nhà đi thì thấy thế quái nào được? _ Hee Jun tròn mắt nhăn mày, làm ra vẻ không thể nào tin được _ trong kịch bản nói rõ thế còn gì.
- Giống cái đầu anh á. Người ta phải vật vã khóc lóc sững sờ bi kịch khi biết cậu chủ của mình trót dại bị biến thái, chứ đâu có ai tỉnh bơ được như ông bác này, còn cái gì mà “gợi cảm một chút, dễ tháo một chút”, người bình thường đâu có ai làm vậy… kì quá kì quá…
- Mày mà còn “kì quá kì quá” nữa là anh tống mày vô phóng tắm cho mày kì mãn năm bây giờ. _ Hee Jun chống nạnh, phật ý nói.
- Phim truyền hình thần tượng mà đưa “gợi cảm” với chả “dễ cởi” vào rồi nhà đài người ta cắt cho. Em phản đối. _ Đoạn cậu quay sang vai phụ bị bỏ rơi nãy giờ, lay mạnh hai vai ông cụ _ bác phải nghiêm mặt vào, trói gô con, nhốt con lại, vứt chìa khóa xuống biển, bỏ đói con, chích điện con, tra tấn con cho đầu óc con bình thường trở lại mới đúng.
- Biển ở đâu ra?
-… Hoặc không thì bác cũng phải huy động lực lượng, vệ binh tống khứ con vô hầm chui nào đó chứ… *hoàn toàn không chú ý tới lời của Hee Jun*
- Phim tình cảm lãng mạn chứ không phải bạo lực gia đình. Em làm vậy ai dám coi. _ Anh nghi hoặc ngó thằng nhỏ đang xa xả gào, càng ngày càng mất hình tượng.
- Hơn nữa… _ Hee Jun chậm rãi đến gần, gỡ tay Chil Hyun ra khỏi nhân vật phụ xấu số sắp sùi bọt mép kia, mặt đối diện cậu, mắt ngước xuống đầy đe dọa _ Đó là bày tỏ tình cảm chứ không phải là biến thái, em mới không bình thường.
-… *nhìn không chớp mắt*
- Sao im ru vậy?
- Em thắc mắc là tại sao anh lại “mắt ngước xuống đầy đe dọa” mà không phải “ngước lên”?
Hee Jun gãi đầu híp mắt cười.
- Haha… ý em nói cái bục gỗ này hả? Hồi nãy có bé staff lanh ý đặt ngay cạnh em, tiện chân anh bước lên luôn – anh quay qua nháy mắt với ai đó đứng trong góc nhà đang phấn khích nhá máy chụp liên tục, rồi xoa xoa đầu Chil Hyun – Hyunie nhìn từ trên xuống ngó bắt ghét hà, coi nè, cái má trắng trắng nè, trán nhăn nè, tai nhỏ nè… _ cứ thế mà xoa nắn tất tần tật những mẫu nhỏ trên gương mặt Chil Hyun làm da cu cậu bắt đầu đỏ ửng lên (vì bị xoa .__. Chứ không phải là mắc cỡ nha)
Chil Hyun đan hai tay vào nhau bẻ trước bẻ sau rôm rốp, từ từ nhón chân cao lên, dòm lăm lăm Hee Jun với vẻ mặt đe dọa… Anh có cảm tưởng thằng nhỏ bị khổng lồ hóa thì phải.
- Anh bệnh quá đi!
- Gì? _ Vừa đẩy Chil Hyun, Hee Jun nhăn nhó _ làm sao em có thể nói như thế với gương mặt xinh đẹp, sáng chói được biết bao thiếu nữ Đại Hàn Dân Quốc ngày đêm mơ mộng thầm thương trộm nhớ trước mắt em đây chứ?
- Ọe…
- Mấy đứa, nhớ thêm vài phụ kiện nữa vô hành lí để thiếu gia an thai – Giọng nói hom hem lại vang vọng. Để sau đó bác quản gia già chỉ còn là một chấm nhỏ xíu lấp lánh trên nền trời xanh nhạt.
- E hèm… Thôi không giỡn nữa nha _ Chil Hyun đưa tay lên vờ vịt ho _ làm việc nghiêm túc nha.
- ANH MÀY NÓI CÂU ĐÓ MỚI PHẢI Á… _ Hee Jun húng hắng, trong khi Chil Hyun nghiêng người nhắm tịt hai mắt _ NẢY GIỜ LÀ ĐỨA NÀO KHÔNG NGHIÊM TÚC HẢ?
- Diễn viên cũng phải có quyền lên tiếng chứ _ Chil Hyun nhíu mày, đưa tay lên vuốt vuốt một bên má, liếc xéo Hee Jun _ mưa văng từa lưa hà…
- Ý kiến gì nữa? *trợn mắt*
- Cái cậu Kang Ta trong kịch bản này cũng thật là, nói mấy câu nghe nổi cả gai ốc, yêu quá hóa khùng rồi.
- Cũng biết là bị khùng nữa hả? _ Hee Jun huýt sáo
- Còn ai có thể yêu một kẻ biến thái như anh ngoài đứa thần kinh bất thường…
- Muốn ăn bụp phải không? *bốc lửa*
- Anh… anh… anh dám nổi giận với em sao? Anh dám đe dọa em sao? …………… Bỏ diễn… oa oa oa…
- Á… cưng à, nín đi, anh sai rồi…
5 phút sau
- Nín nào… hay là anh sửa kịch bản lại…
10 phút sau
- Rồi, hôm nay nghĩ sớm ha… nín… ngoan…
15 phút sau
- MÀY CÓ NÍN NGAY KHÔNG THÌ BẢO?
Phải mất gần 30 phút để Hee Jun trở về trạng thái ban đầu và Chil Hyun thôi không giãy nãy giận hờn chuyện biến thái hay không biến thái. Anh vẫn phải giữ lời hứa cho nghỉ sớm để Chil Hyun có thêm thời gian thấu hiểu bạn Kang Ta kia.
Trong lúc rỗi rãi, Hee Jun tất bật lật trước lật sau mấy cuốn kịch bản còn lại trên bàn, hí húi ghi chép loạn xạ. Chil Hyun ngáp ngắn ngáp dài, chán nản khoáy tách cà phê trên bàn, đột nhiên cậu nhóc thẳng lưng, tròn mắt:
- Ủa nãy giờ sao em không thấy mấy người kia?
- Mấy đứa kia hả? _ Hee Jun trả lời trong khi mắt vẫn ngó đăm đăm cuốn tập và tay vẫn nghệt ngoạc ghi ghi chép chép _ chiều tụi nó mới lết xác tới, em khỏi chờ.
- Sao ngộ vậy? _ Chil Hyun nhìn Hee Jun _ mà hyung đang ghi cái giống gì trong kịch bản đó?
- Phân đoạn của chúng ta quay trước tụi nó mà, em không đọc kịch bản ở nhà sao? _ không thèm để ý tới Chil Hyun, Hee Jun vẫn tiếp tục công việc dang dở của mình, trên môi nhoẻn một nụ cười ranh mãnh _ hơ hớ… Hồi trước Hee Jae nói rằng anh có toàn quyền biến tấu kịch bản trong phạm vi chấp nhận được, mà anh đang nghĩ ra mấy thứ hay ho để thêm vào.
- Neh!!!! _ khó hiểu trước hành động kỳ cục của người đối diện, Chil Hyun từ từ tiến gần tới Hee Jun _ anh định giở trò bậy bạ gì nữa phải không? Đừng có phá banh tành cả lên đấy.
- Em làm tổn thương trái tim ngây thơ trong sáng của anh nha, còn chưa biết việc tốt anh sắp làm mà ỏng eo chê bai rồi.
- Đáng tiếc…
- Tiếc cái gì?
- “Phạm vi chấp nhận được” trong suy nghĩ của Hee Jae và tâm tưởng của Junnie cách nhau rất rất là xa.
- Từ từ hẵng hay _ Hee Jun đóng gập cuốn tập lại trước khi kịp để Chil Hyun nhìn thấy, đoạn đứng phắt lên chỉ ngón tay vào ngay trước ngực Chil Hyun _ Trong khi chờ phân đoạn của mấy đứa kia bắt đầu, thay vì thắc mắc vớ vẫn thì em hãy cố gắng làm cho mình trở thành một thiếu gia thực thụ đi, có biết không?
- Còn anh đi đâu?
- Qua phòng của Woo Hyuk chuẩn bị vài thứ.
Nói rồi anh quay lưng [tung tăng] đi thẳng, để lại Chil Hyun ngơ ngác trong phòng.
[Buổi chiều cùng ngày]
Hee Jun day day nếp nhăn giữa hai chân mày, ngán ngẩm nhìn cảnh tượng chướng mắt trước mặt mình. Đã 4 tiếng đồng hồ trôi qua mà kết quả vẫn là một con số không to tướng, chưa kể có thể thành số âm nếu mảy may xuất hiện một động tác dư thừa. Anh đang phân vân liệu có nên chen vào nói vài lời trấn an không thì giọng nói thanh mềm của Jae Won vang lên:
- Anh mà nhảy vào lúc này là sáng mai hình của anh sẽ lên trang nhất báo An ninh thế giới, mục “Chết bất đắc kì tử” đó. Đẹp mặt lắm.
- Còn nếu tao không nhảy vô thì toàn thể cái ekip làm phim đều lên báo hết. _ Hee Jun sưng sỉa đáp.
- Hay tạt nước cho hai ảnh tỉnh táo lại? _ thằng bé lắc lắc ly trà đá trên tay.
Hee Jun không nói thêm lời nào, chỉ khổ sở liếc một lượt khắp phòng, cuối cùng là dừng lại trên gương mặt hai đứa đang đứng nhìn nhau trân trối đó.
- CẮT!!!! Tụi bây làm cái gì vậy? Kịch bản bằng tiếng Hàn chứ có phải tiếng Việt đâu, coi nát cả bản thảo rồi mà vẫn không hiểu sao? Woo Hyuk, tao biểu mày nhìn đắm đuối thằng Khỉ chứ không có biểu mày trợn lòi con mắt căm thù ngó nó. Còn Khỉ, kịch bản yêu cầu mày thẹn thùng vò vò vạt áo chứ không phải nắm chặt tay trong cái tư thế quánh lộn đó. _ Anh chống nạnh xỉa xỉa kịch bản lên trán hai thằng bạn.
- Hee… hừ… Jun… _ Nếu mắt và phóng xạ quanh người Woo Hyuk có thể giết người thì chắc chắn Hee Jun bây giờ chỉ còn là hủ cốt chứ không đơn thuần hóa đá như vậy thôi đâu.
- Tao không diễn nữa. Tao thà chết chứ không diễn cảnh này với thằng Ù đâu. _ Seung Ho hét lên thương tâm, có điều nắm đấm đang chỉa về phía Hee Jun thì chẳng thương tâm tẹo nào.
- Mày tưởng tao muốn diễn chắc? _ Woo Hyuk sửng cồ.
Mắt ngó thấy hai đứa trước mặt lại sắp sáp vào đại chiến 300 hiệp tới nơi, Hee Jun dẩu môi bất mãn.
- Hun có một cái mà làm như cháy nhà không bằng.
- VẬY MÀY DIỄN ĐI. _ Đây là lần đầu tiên trong suốt 4 tiếng đồng hồ hai đứa ăn rơ với nhau nhất, mà cái màn ăn rơ ấy lại chẳng vẻ vang gì, túm vô tổng sỉ vả bạn đạo diễn.
- Cái gì mà: “đôi mắt em long lanh như trời sao” mắt thằng Khỉ bị lệch, còn hí rị thế kia. Rồi còn “anh có thể hôn lên đôi môi xinh đẹp của em không?” đây là lời mà một thằng đàn ông bình thường có thể nói sao? _ Woo Hyuk dí dí trang kịch bản dính vô mặt Hee Jun.
- Mắt tao lệch rồi mày ghen tị hả? “Cậu e thẹn khép mắt, ngước mặt, nhướn đôi chân lên chờ đợi” Trời ơi, mày ngó tao có điểm nào giống thiếu nữ mới lớn xí xớn hám trai hay xuất hiện trong mấy bộ truyện tranh rẻ tiền không?
- Tụi bây hi sinh vì nghệ thuật chút đi. Cảnh này nhằm nhò gì, kịch bản còn mấy trang ghê rợn hơn kìa, để tao đọc thử cho bây nghe.
- Mày… _ lần này là cả hai giận tới mức không thốt nên lời.
- Cái kịch bản đó em cũng coi hết rồi, em tính hỏi nè, sao chỉ có mình anh Jun là có trọn vẹn nội dung phim, còn tụi em toàn tới phân cảnh nào mới được đọc phân cảnh đó thế? _ Jae Won đột ngột đúng thời điểm, đúng hoàn cảnh mà phun ra một câu hay vật. Bởi vì trông mặt Hee Jun hết trắng lại xanh, hết xanh lại đỏ. Mà ngó qua TonHyuk thì khớp tay bẻ rôm rốp, sát khí ám đầy người.
- Á à… hèn gì mà tao cứ thắc mắc mãi. Mày dễ gì chịu nhường vai chính cho tao. Rõ ràng là leader lại cam phận làm phó nhóm H4.
- Ra là mày trốn mấy cái cảnh nhạy cảm này. Vì mày biết chắc chắn Chil Hyun nhất định đồng ý đóng cặp với mày, mày khỏi phải hun hít, a b c, x y z với tao hay Woo Hyuk.
Hee Jun ỏn ẻn thưa: - Em ấy còn ngây thơ. Chil Hyun của tao không chịu mấy cảnh này đâu.
- Thế tụi tao không ngây thơ hả? _ Với hai mắt trợn trừng, gân nổi đầy trán, mặt mày đỏ bừng dí sát rạt vô mặt Hee Jun thế kia thì có đánh chết bạn đạo diễn cũng không dám nói: không.
- Couple của 2 đứa trên mạng vote cao lắm, vượt cả couple nóng hiện nay là KyungTae đó. _ Hee Jun mếu máo tới sắp khóc.
- Đứa nào lập cái poll đó?
- Wonnie………… Cứu anh………
Tiếp sau đó là màn tra khảo nhảm nhí nhăng nhít lạc đề của dàn diễn viên chính kiêm đạo diễn, mà Jae Won thì ngoài việc gật gật đồng tình đám này, hưởng ứng đám kia ra một câu cũng không phun. Cuối trận, khi toàn thể nhân loại tụ tập trong cái phòng này đã đứt hơi, tắt tiếng hay ngủ mất đất (đấy là các anh chị staff), thằng bé mới phẩy tay nói:
- Hee Jun hyung cho mấy anh chị staff tránh đi, còn 2 hyung, diễn sao thì diễn tóm lại phải có cảnh ấy ấy, cứ diễn như ở nhà hai hyung hay mần là được, em đi ngủ đây, nhức cả đầu. Trẻ con bây giờ khó bảo thật.
- MÀY LÀ MÁ TỤI TAO HẢ?
[Nửa đêm cùng ngày]
|Hee Jun: tui bây làm mất thời gian quá _ __#|
Dingggg…dongngng…
- Cậu An, thiếu gia đang đợi cậu ờ trên phòng.
- Cảm ơn.
- … Mời cậu…
Seung Ho cúi nhẹ đầu một cách lịch sự trước người hầu phòng rồi chậm rãi lê bước vào bên trong. Chiếc cầu thang dẫn từ đại sảnh tách ra làm 2, một bên là phòng của Woo Hyuk, bên còn lại, chính là của J. Won phu nhân. Thường ngày Seung Ho vẫn thoải mái ra vào mà không đắn đo hay dè dặt chuyện gì, nhưng hôm nay thì có chút thay đổi, J. Won đã trở về.
- Oh… _ tiếng nói từ phía bên kia cầu thang vang lên khiến Seung Ho giật mình
- … Xin…
Quay sang nhìn J. Won và định lên tiếng chào thưa thì Seung Ho đột nhiên ngậm câm.
J. Won phất phất chiếc quạt lông trắng qua lại trước người mình, miệng nở một nụ cười đầy kiêu sa nhìn Seung Ho. Bộ váy ngủ dài không biết cho nam hay nữ thướt tha phú kín hai bậc thang trắng xóa, đính đầy những viên pha lê lấp lánh màu xanh nước biển… chất lụa mềm mại càng làm nổi bật thân hình mảnh khảnh, thon gọn của J. Won. Này thì đôi mi dài cong vút sắc sảo, cặp lens màu xanh nước biển cùng tông với bộ váy đang quét cái nhìn khắp người Seung Ho.
- “Thím” lúc nào cũng làm “con” choáng váng… _ Seung Ho nuốt “ực” và lên tiếng.
- Oh vậy sao _ vẫn phe phẫy chiếc quạt một cách điệu nghệ, J. Won cười lớn _ Khửa khửa khửa… “con” quá khen.
|Tao hứa với mày, đó là bộ đồ cuối cùng tao cắt tiết bán máu thuê cho nó|_ Từ bên dưới, Hee Jun nhăn nhó rên rĩ.
- Khửa khửa khửa… bởi vì ta quá đẹp thôi… _ J.Won tiếp tục nụ cười mệnh phụ, không thèm đếm xỉa đến xung quanh.
- Thứ lỗi, cháu xin phép lên trên _ Seung Ho cười méo mó
- Được rồi… mà… _ J. Won gập chiếc quạt lại nhìn Seung Ho _ mai mốt tới thì… đừng đi tay không nghe chưa?
- Hả?
Bước vội vàng lên phía trên, Seung Ho lầm bầm “ba trợn phu nhân thì có” rồi chạy thẳng một nước.
---------
Seung Ho ngã người trên chiếc đệm hoa trong khi chờ đợi Woo Hyuk, tiếng nước chảy từ vòi sen trong phòng tắm vang ra đều đều bên tai Seung Ho. Cậu ngước mắt nhìn về phía cánh cửa phòng tắm. Phòng tắm của Woo Hyuk vốn trước đây không hề có bồn, anh chỉ quen tắm bằng vòi sen, nhưng từ sau khi J. Won trở về, bà đã cho đặc một chiếc bồn vào bên trong, choáng gần phân nửa diện tích phòng tắm, nhưng Woo Hyuk cũng hầu như không dùng tới nó… nên khi dùng vòi sen, anh phải đứng gần-như-là sát cửa, vì vậy Seung Ho dễ dàng thấy rõ bóng anh qua tấm kính đục.
- Woo Hyuk à… _ Seung Ho thì thầm…
…
- Woo Hyuk!
Huh?... Em tới hồi nào vậy?
- Woo Hyuk, anh…
Sao em?
- … tắm lẹ lẹ coi, tốn nước quá!!! Tháng nào cũng thâm hụt ngân sách mà toàn dính vô điện với nước không hà. Tiền chứ có phải giấy đâu.
Đồ Khỉ keo kiệt!
…
Woo Hyuk bước ra với thân hình ướt đẫm và mái tóc rũ nước, anh tiến gần về phía Seung Ho trong khi tay vẫn đang vuốt nhẹ mái tóc trong chiếc khăn lông màu Trắng.
Thoáng nhìn thấy Woo Hyuk, Seung Ho trở mình ngồi dậy và… ngẫn ngơ.
- Cái gì vậy? _ Seung Ho chỉ vào chỗ *e hèm* và hỏi
- Cái gì là cái gì? _ Woo Hyuk hỏi lại
- Cái gì ở dưới? _ Seung Ho vẫn tiếp tục tỏ vẻ ngây thơ
-… Ý em là sao?
Seung Ho nắm lấy một góc chiếc khăn tắm được quấn quanh phần bụng của Woo Hyuk, bụm miệng cười _ nào giờ hễ tắm xong là chạy nhong nhong trong nhà, sao giờ lại có thêm cái này vậy?
- Con Khỉ hư hỏng này _ Woo Hyuk ngượng ngùng lớn tiếng rồi đánh bốp vào cái tay đang nắm khăn tắm của anh, trợn mắt nhìn _ nói gì vậy hả?
- Thiệt hả hyung? Chil Hyun ló đầu vào bên trong, mặt mày hớn hở nhìn Woo Hyuk _ Hyuk hyung thường “trần truồng” chạy long nhong trong nhả lắm hả?
- Mày ở đâu chui ra vậy? _ Woo Hyuk gập mắt
- Em hỏi thừa rồi Hyun _ Hee Jun tiếp tục nhô cái đầu đỏ rực của mình chen vô _ tụi nó ở chung mà, thằng Woo Hyuk có gì là thằng Seung Ho thấy hết trơn rồi…
*Bốp*
*Bốp*
- Có gì lạ đâu mà hỏi, Khỉ hyung có cái gì thì Woo Hyuk hyung có cái đó, có khuyết phần nào đâu mà thắc mắc _ J.Won phe phẩy chiếc quạt chán nản nhìn vào bên trong, đoạn đột ngột gập nó lại, tròn mắt _ iyah!!!! Bo đì của Hyuk hyung cũng đẹp thiệt nha.
- TỤI BÂY ĐANG LÀM CÁI GIỐNG GÌ TRONG NÀY VẬY? _ Hyuk nện cho JaeWon thêm một cú rồi hét toáng lên.
- Á, thằng này láo. Cả cái ekip làm phim tụ tập đông đảo thế này mà mày hét mỗi tụi tao là sao?
- Ê kip nào? Mới nãy em thấy anh xua người ta về hết rồi mà – Chil Hyun thật thà thưa.
- Ờh, quên mất… mà tao nghĩ là mày nên dành sức cho đoạn sau đi _ Hee Jun che miệng cười _ coi chừng mất sức thì khổ.
- …
- Đi thôi tụi bây _ không để cho Woo Hyuk tiếp tục thêm câu mắng nhiếc nào nữa, Hee Jun lập tức đẩy lũ bạn _ để tụi nhỏ tự nhiên tâm tình.
Cánh cửa phòng được đóng lại, Woo Hyuk vuốt nhẹ mái tóc của mình ra phía sau, thở dài một cái chán nản rồi xoay người nhìn Seung Ho.
- Seung Ho, anh biết mẹ anh thường hay gây khó dễ cho em.
-… Hả…?
- Nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em.
- Ừ… rồi sao…?
- Vì đối với anh…
*Thụp thụp thụp thụp…*
- …
Trong khi Woo Hyuk vẫn đang tiếp tục đọc lời thoại, thì bất giác khuôn mặt của Seung Ho đỏ bừng
- … em là người quan trọng nhất _ từ từ tiến về phía Seung Ho, Woo Hyuk nắm nhẹ một bàn tay của cậu _ em có biết điều này không?
- … Tại sao… lại nói với tao… ủa lộn… em điều này? _ tim mỗi lúc một đập nhanh hơn và Seung Ho ngẫn ngơ nhìn Woo Hyuk
- Bởi vì anh muốn em hiểu cảm giác của anh đối với em là như thế nào… _ Woo Hyuk đặt bàn tay của Seung Ho trong tay mình đưa lên ngực _ hơn cả mẹ, hơn cả H4… chỉ có duy nhất một mình em…
- Woo Hyuk à… _ Seung Ho ngập ngừng mở miệng _ mặc dù những lời anh nói thiệt sến súa…
- Gì… =”=
- Nhưng em… _ nhẹ nhàng mân mê đôi má của Woo Hyuk, Seung Ho đưa khuôn mặt mình sát hơn một chút _ cảm thấy…
- Ủa, gì kì vậy? Khoan, mày… _ lời nói không thành bị nuốt chửng trong một cái hôn bất ngờ thoáng qua trên môi _ ớ…
Seung Ho rời khỏi khuôn mặt Woo Hyuk chỉ sau vài giây đặt môi mình lên môi anh. Sau đó vươn vai thõa mãn:
- Hey yo!!!!!!!! Chuẩn không cần chỉnh, mình diễn thiệt đúng hay quá trời luôn _ Seung Ho nhắm tịt hai mắt cười ranh mãnh mà không thèm để ý tới Woo Hyuk lúc này đang trong trạng thái cứng đơ toàn thân, mắt trợn tròn, miệng há hớ hênh
*Rầm*
-Ế… o.O Jang Woo Hyuk… mày bị làm sao vậy?
. . .
. .
.
* Ngoại cảnh 1:
Hy Ân: *vác chổi rượt* Mày, con Khỉ kia, mày đã làm gì chương 6 của tao?
Wonsungi: *te te chạy* TONHYUK FOREVER!!!!! *đưa tay hình chữ V về phía khán giả*
*Ngoại cảnh 2:
Fan boi già cỗi hom hem: Tuổi trẻ thật sung mãn, làm ta nhớ lại mình của 50 năm về trước ghê *chìm đắm trong hồi tưởng*
Staff: Bác Lee à, mặt bác trông ngộ lắm đó. -__-“
*Ngoại cảnh 3:
Ekip làm phim: *hát líu lo*
Mừng ngày sinh nhật bé Ta
Mừng ngày sinh nhật bé Ta
Mừng ngày má em sinh em ra đời
Seng_il chuk_ha ham_ni_da
Mừng ngày sinh nhật bé Ta
Mừng ngày má em sinh em ra đời
Seng_il chuk_ha ham_ni_da
Chil Hyun: *cười dịu dàng*
Ekip làm phim: *ngất*
Jae Won: Ah… Bánh *gom*
Tony: Ah… Chuối *hốt*
Hee Jun: Ah… Quà *cuỗm*
Woo Hyuk: Ah………………………… Bobo, lại đây *bồng đi thẳng*
Chil Hyun: *đá* vậy của tui đâu?
Chapter 7: About Girl
- HeeJun, tao biết lỗi rồi… hức…
SeungHo nước mắt giọt ngắn giọt dài, mặt mũi ướt át lem nhem, đắm đuối cắm mắt xuống sàn ra chiều ăn năn lắm. Hai đứa út của nhóm dòm mà sốt cả ruột, dăm ba phút cứ lén lút liếc về phía bạn đạo diễn đương khói bốc đầy đầu, ngồi thở phì phò ra lửa, mặt nhăn mày nhíu.
- … Junnie hyung, hình như Khỉ hyung…… tê lắm á……………. Anh coi nè… bị sưng đến cứng ngắc luôn…. – ChilHyun vén quần đùi của SeungHo lên và rụt rè chỉ chỏ. Nhưng màn đánh động nhân tâm này lại chẳng xi nhê gì với HeeJun, anh vẫn khoanh tay ngồi đó, nhìn thằng bạn mình bị trừng phạt.
Một bên mép của SeungHo khẽ giựt, ông đây đã xuống nước xin lỗi mà mày vẫn trơ mắt ra ngó hả, đã vậy đừng trách tao độc ác, tao sẽ…
- Mày sẽ làm gì? _ HeeJun phóng đại tiếng lòng của cậu.
- Tao… tao đâu cố ý… mày… mày…
- Tao làm sao?
- CHÂN TAO TÊ LẮM… TÊ LẮM… TÊ GHÊ LẮM……… ĐẦU GỐI TAO BỊ PHÂN HỦY RỒI… mày sẽ bị thiên lôi dòm ngó, ra đường lọt cống, xuống xe dậm mìn, mai mốt già sẽ biến thành một tên đầu hói bụng phệ…
- Ôh, giọng tốt lắm. – HeeJun tấm tắc khen.
- ChilHyun sẽ BƠ mày… - Bần cùng sinh đạo tặc.
Uỳnh
Thật ra HeeJun cũng có phần chột dạ, ít nhiều gì thì trò này là do anh vẽ vời mà ra, chưa kịp cân nhắc hậu quả thì đã bị con Khỉ thiếu muối kia phá tanh bành. Chẳng qua anh nhất thời cắn rứt lương tâm mới mang SeungHo ra hiếp đáp một hồi cho lương tâm được cứu rỗi lại (?!). Nhưng thằng nhỏ khờ còn thêm dại kia vô tình không biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa.
HeeJun là ai?
Tiền có thể không cần xài (có đâu mà xài).
Cơm có thể không ăn (Chachangmyong thằng tiến).
Nước có thể không uống (ta nốc rượu).
Nhà nghèo, ba má keo, cuộc sống vô cùng kham khổ.
HeeJun cái gì thiếu cũng được (trấn lột là có), nhưng chỉ có duy nhất ChilHyun là không thể thiếu.
Tại sao?
Tại sao?
A/N: Chuyện đó hãy để khoa học chứng minh, giờ chúng ta quay về nội dung chính đi. -__-
HeeJun cười rất sán lạn, rất chói lóa, rất hiền hậu mà nói:
- Nếu thằng Hyuk vẫn không tỉnh lại, thì mày cứ tiếp tục quỳ ở đó, con ạ.
| Hai tiếng trước|
Boo…ng !!!
- Tiếng vang thật. _ JaeWon gõ cóc cóc lên vai WooHyuk, tỉ mẩn xăm xoi tình trạng hiện thời của anh. Kể từ sau nụ hôn sét đánh lúc rạng sáng tới giờ, WooHyuk vẫn trong trạng thái cứng đờ ngơ ngác. Dù bưng bê, nắn bóp thế nào cũng không phản ứng. Mới đầu ba đứa nhỏ kia còn phấn khởi tạo hình cho anh bằng mấy tư thế kì khôi, từ kiểu “Người suy tư” đến “Thần Vệ nữ” rồi vác cái máy ảnh chụp lại mọi góc độ có thể. Làm miết cũng chán, cuối cùng cả bọn lại lục đục kéo nhau nghĩ cách lay anh tỉnh lại. Cái tiếng Boong đó vang lên tầm bảy lần thì HeeJun hí hửng đi xuống.
Đang quơ quơ sấp bản thảo đã được biên tập kĩ càng trên tay, anh đột nhiên khựng lại hỏi:
- Thằng Nghệt làm sao đó?
Mấy đứa nhỏ quay lại nhìn, JaeWon vẫn vừa gõ vừa đáp:
- Khỉ hyung hun rồi đó anh, hun xong Hyuk hyung phê quá thăng thiên luôn. Coi nè, coi nè…
Cứ một tiếng “coi nè”, thằng bé lại gõ vô trán Hyuk một cái, mặt ngây thơ phán:
- Ảnh đúng là Người kì tích mà, bình thường mà làm vậy thì ảnh đã quýnh em rụng tóc rồi.
HeeJun trầm mặt, giọng lạnh tanh:
- Wonie, bỏ cái búa xuống. Nó bất tỉnh bao lâu rồi?
- Cũng gần 2 tiếng á, lúc em vô đã thấy Khỉ hyung khóc lóc lắc vai ảnh rồi. _ ChilHyun chỉ tay vô bạn Khỉ.
- Tao khóc lóc hồi nào mày?
HeeJun ngán ngẩm xoa trán:
- An SeungHo…
- Gì, đại ca… - SeungHo tươi cười khoát vai HeeJun, cứ như thế hai đứa chúng mình là đôi bạn chí thân, còn cái đứa nằm sãi lai ngơ ngáo kia là con nhà hàng xóm vậy.
- Mười hai tiếng đồng hồ… mười hai tiếng… - HeeJun nắm cổ SeungHo lắc tới lắc lui làm bạn nhỏ thiếu điều xùi bọt mép. _ Sao mày có thể đối xử phũ phàng với thời gian như vậy hả? Nhìn đi, mọi người đều vì cảnh quay này của mày mà thức trắng, cả tóc tao cũng sắp bạc luôn rồi.
- Ặc… ặc… xê ra… mày khè ai? Tóc mày bạc là tại thuốc nhuộm chứ tại tao hồi nào?
Một thôi một hồi sau, hai người mới thở phì phò như ống khói mà thả nhau ra. Tình hình cũng chẳng cải thiện thêm chút nào. Bạn Khỉ sửng cồ xắn tay áo la lên:
- Phủ định của phủ định là khẳng định, dĩ độc trị độc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tao sẽ làm nó tỉnh…
- Mày làm ơn nói tiếng Hàn đi. _ HeeJun nheo mắt.
Chỉ thấy SeungHo hăm hở tiến lại gần WooHyuk, kéo anh chàng ngồi ngay ngắn trên giường, sau đó hai tay giữ chặt hai má WooHyuk, nhắm tịt mắt lại, chu mỏ ra, rồi…
CHU………
………… ỤT…………
……………………………CHỤTTT……… ………
Tầm mười giây sau, cậu ngước mắt lên đầy kiêu hãnh mà dòm tụi nhỏ miệng rớt xuống sàn và mắt trợn trừng như bị đả kích, chống nạnh cười đắc ý:
- Chờ coi, tao đếm tới 3 là nó tỉnh.
1
2
3
…
Crắc
- Ảnh đang nức ra kìa, Khỉ hyung. _ ChilHyun thỏ thẻ thưa làm SeungHo bật ngửa.
- AN SEUNGHO!!!!!!!!!!! _ HeeJun xách tai cậu mà hét.
|Năm giờ sáng|
Hiện trường lúc này tương đối âm trầm, nghĩa là SeungHo vẫn đang nửa đứng nửa quỳ, WooHyuk sắp bàn ngồi thiền trên giường, ba đứa còn lại chống má đợ cằm, mắt ngó đăm chiêu.
- Làm sao bây giờ, Junnie hyung? Sắp sáng rồi, lát nữa mấy anh chị staff sẽ tới đó. Hổng lẽ để Hyuk hyung đứng hình như vầy hoài?
- Bưng nó đi cất tạm đâu đó đi, tội nghiệp… tuồng còn dài mà hết vai sớm.
- Để ảnh một mình ạ? _ JaeWon quay sang hỏi.
- Cho SeungHo vô canh nó.
HeeJun ngáp một cái rõ dài, chảy cả nước mắt xua xua tay về phía Seung Ho. Chỉ thế thôi mà mất gần ngày trời khiến anh ăn không ngon ngủ không yên, quầng mắt thâm quần rõ rệt, phút cuối cùng vẫn phải đá đít tống cổ hai đứa phạm nhân kia vào một góc cho chúng nó tự biên tự diễn tự xử luôn vậy, anh đỡ mất công mang tiếng ác.
- Ngụy biện…
Lời buộc tội oan uổng của hai đứa nhỏ như tảng đá lớn rớt xuống đè một phát ngay đỉnh đầu HeeJun, nứt răng rắc.
- Chứ hai đứa bây không thấy nguyên một ngày trời tao chẳng nghỉ ngơi được vì chuyện của tụi nó sao?_ vừa nói HeeJun vừa chỉ tay vào mặt mình _ tụi bây coi, giờ là anh mày khỏi cần make up cũng có được đôi mắt cú vọ to banh chành rồi.
Khi cả ba đang chuẩn bị gân cổ lên cãi tiếp thì đột nhiên cửa chính bật mở, trong ánh sáng mờ ảo của buổi sớm, một bóng người lù lù tiến vào, đó là một cô gái dáng người cao ráo, tóc cột hai chùm mắt to môi nhỏ, quần loe áo bó tay xách nách mang, trông cô như thiếu nữ tân cổ giao duyên, phố quê lẫn lộn.
Trước khi HeeJun kịp ngoác mỏ hỏi han thì hai tay anh đã bị nắm lấy, đối phương cứ thế mà nắm chặt rồi lắc tới lắc lui:
- Chèn ơi, chào anh, em mới tới. Hôm qua nhận được điện thoại của anh làm em vui quá, cả đêm không ngủ được…
- Cô là…
- ... SeonBo nà anh, nhưng anh cứ gọi em Bobo là được rồi. _ Cô nhỏ cười hết cỡ, vẫn cứ thế mà nắm tay anh _ Ủa… mà WooHyuk oppa đâu ạ? Chèn ơi, em chỉ muốn ngó ảnh một chút thôi. Ảnh chưa tới ạ?
Người HeeJun giống như đang rung theo nhịp vung vẩy của cô nhỏ, mà cô ta thì trông chẳng có dấu hiệu mệt mỏi gì. Ngay lúc anh thầm than đời mình thế là xong thì đột nhiên một chất giọng trong trẻo vang lên:
- Xin lỗi, nhưng cô ra kia ngồi được không? Chúng tôi cần thảo luận… Còn nữa, cô muốn vặn gãy tay Junnie sao? _ ChilHyun chỉa ngón cái về phía dãy ghế nhựa đằng xa, cao giọng nói, sau đó là giựt phắc tay bạn đạo diễn ra khỏi móng vuốt cô gái nọ làm bạn nhỏ ré lên như bị nắn gân.
Cô ta không ngồi yên như lời ChilHyun nhưng cũng chịu khó chạy lăng quăng quanh phòng, đụng cái này một tí, đá cái kia một tẹo. Ít ra còn dành chút không gian cho người ta họp hành nội bộ.
- Anh quen con bé đó ạ? Trông thân thiết thế kia… _ JaeWon chúi đầu vào giữa.
- Không, tao mới gặp lần đầu. Là diễn viên nữ phụ, nhưng tuần sau mới tới lịch diễn của cô ta mà.
- Coi bộ đứa con gái đó mê tít thò lò anh rồi _ ChilHyun vừa ngắm móng tay vừa lơ đãng hỏi.
- Em thấy chẳng có gì lạ, phim thần tượng đóng, fans đi casting là chuyện bình thường. _ Thằng bé quay qua khoác vai ChilHyun, mắt cứ nheo lại như đang cười.
- Tao đâu có ngu, từ hồi phải lụi cụi xách giấy tờ xe đi làm biển số mới mỗi ngày, tao đã nghĩ tới ngày hôm nay rồi. Trong bản đăng kí, cô bé đó ghi mình là fan của thằng Nghệt nha. Hô hô…
- …
- Nhìn cái gì, đấy gọi là chiến lược. Phải có ai đó thúc đẩy tình cảm hai nhân vật chính chớ, kịch bản yêu cầu đàng hoàng, anh đây không thêm thắt à.
- Anh lấy chuyện chung trả thù riêng thì có. _ JaeWon dẩu môi.
HeeJun không (thèm) đáp, giơ tay ngoắc khẽ:
- Bobo!
Ngay tức thì cô kia vễnh tai vẫy đuôi bắn tới, mặt mũi cứ như thể muốn dính sát vô HeeJun:
- Anh kêu em!!!
- Ờ… cô là fan WooHyuk thật sao? _ HeeJun hoài nghi hỏi, cái thái độ này, cái hành vi này, nếu đổi lại là WooHyuk đứng trước mặt, không biết sẽ nghiêm trọng tới mức nào nữa. Tự nhiên anh thấy chột dạ, mình chơi nó vố này có đau quá không? Nhưng nhớ tới cái bộ mặt lạnh tanh chán ngắt kia, phút ăn năn hiếm hoi của bạn đạo diễn phút chốc bị quẳng lên chín tầng mây, anh lại mọc sừng lộ đuôi như thường lệ.
- Cô sẽ là vị hôn phu của cậu ấy, kịch bản ở đây. Giờ cô xem có hơi sớm, nhưng coi như cho cô thời gian chuẩn bị tinh thần trước vậy.
- Đạo diễn Moon, anh có thể diễn tập với em không? _ Bobo ném sấp bản thảo của HeeJun sang một bên, mắt kịch kiệt chớp, vẫn ngó trân trối vào HeeJun.
- Ờh, tôi…
Khi chỉ còn chưa tới nửa gang tay nữa là gương mặt hăm hở kia đụng vô trán mình thì đột nhiên một tập giấy chắn ngang cả hai. HeeJun vuốt mồ hôi nhẹ nhõm quay qua nhìn đã thấy ChilHyun đằng đằng sát khí đứng giữa.
- Xê ra…
- Chẳng có tương lai gì cả, anh ngoài hai chữ “xê ra” thì không nói được câu nào khác sao? _ Trái với suy nghĩ của mọi người, ai cũng nghĩ cô ta nhất định khép nép xấu hổ, chẳng ngờ còn đốp chát lại với ChilHyun.
- Cô muốn diễn chứ gì? Tôi diễn với cô.
HeeJun vốn định mở miệng can một câu, chẳng ngờ miệng chưa kịp ngoác đã bị ChilHyun bé bỏng bắn một đấm bay tít lên trời. Cuối cùng nhắm mắt đưa chân nhào vô lòng JaeWon nức nở: “Anh đã làm gì sai?” Thằng bé thở dài, gật gật, xoa đầu HeeJun nói: “Phải rồi, phải rồi, hyung (không) còn nhỏ (nhưng vẫn) dại mà…”
Năm phút sau
- Tôi nghe nói vị hôn phu của WooHyuk hôm nay về nước, không biết cô ấy trông thế nào?
- Cháu đừng lo, con bé sẽ đến ngay thôi. _ JaeWon che tay ngáp vặt, chống má đợ cằm nhìn hai người trước mặt đang tia mắt vào nhau như đọ súng. Lòng thầm nghĩ: sao mình cũng bị kéo vô cảnh này?
- Chào anh, anh là KangTa ư? Không ngờ anh nhà đây lại đẹp trai như vậy, chỉ tiếc là biến thái… hô hô _ Ngọa hổ bình thản cười.
- Không dám, không dám. Tiểu thư đây mới thật là xinh đẹp, nhưng không biết mặt của cô làm bằng silicon hay gì mà tự nhiên dày thế kia? _ Tàng long che miệng đáp.
- Anh…
- Muốn đấu với tôi? Một trăm năm nữa đi. Kém cỏi. _ Nói rồi xách áo HeeJun ung dung bước vô phòng, đóng cửa lại.
Rầm
Tiếng cửa chói tai bên này vừa vang lên thì hai giây sau cửa phòng bên cạnh bật mở. WooHyuk quần áo sốc sếch tóc tai rũ rượi, cả người ướt nhem nhép hậm hực đi ra, còn tiện đường đá bay cái ghế ngáng chân. Cửa chưa kịp khép đã thấy SeungHo đăm chiêu đứng đó. Sau cùng ngước mắt lên nói:
- Tao nhét nó vô bồn tắm rồi vặn vòi sen. Ghê thật, nước sắp tràn mới chịu tỉnh nha.
- …
Nói xong lại chui vô phòng đóng cửa, khò khò ngủ. Mà cũng chẳng lâu sau lại thấy mấy anh chị staff lụi cụi xách đồ đi vào. Hai bên nhìn nhau ít phút, thằng bé mới lên tiếng:
- Chiều hẵng quay lại ạ. Còn chị - cậu đưa mắt về phía SeonBo – tới đây, tôi có chuyện muốn nói…
*Ngoại cảnh 1:
SeungHo: Nó làm sao thế?
HeeJun: Nụ hôn đầu tiên, nụ hôn thứ hai đều bị cướp. Mà đối tượng lại là mày đó.
JaeWon: Kích thích lớn như vậy, Nghệt hyung làm sao đỡ nổi.
ChilHyun: Ghê quá, ghê quá… hai người lại trốn em coi AV rồi phải không?
SeungHo: *dẩu môi* Tao cũng đã hôn ai đâu… cùng lắm tao cho nó hôn lại…
ChilHyun: Ghê quá, ghê quá… đầu hyung toàn đậu hủ nha, có vậy mà cũng không hiểu.
SeungHo: *trói gô Hyunie ném xuống biển*
*Ngoại cảnh 2:
Hy Ân: *lăn* viết longfic đúng là bi kịch mà, kì sau tao sẽ viết shortfic.
Wonsungi: Ừ… đó là chuyện của mày, tao chỉ beta với edit thôi.
Hy Ân: *hỉ mũi* Sao tao lại có một đứa bạn thân như mày?
Wonsungi: Vì tổ tiên mày tích nhiều công đức.
Hy Ân: …
Chapter 8: A song for lady
-0- hay Tình Ca Bi Thảm Của Những Cô Gái -0-
*Liếc con mắt bên phải*
Phía này là SeungHo và WooHyuk đang diễn phân cảnh tiếp theo của mình. Đèn nền màu hồng nhạt làm nổi bật không gian lãng mạn của góc phòng với hình ảnh những trái tim lung linh nhảy múa được vẽ khéo léo trên tường. Đôi tình nhân nhìn nhau trong ánh mắt chan chứa tình yêu, khẽ chạm nhẹ tay người ngồi đối diện thật lâu… Vài phút im lặng trôi qua tưởng chừng như dài hơn cả thế kỷ, cuối cùng SeungHo thẻ thọt cất tiếng:
- … Ê mày, chiều nay tới lượt mày nấu cơm đó nha, có đi chợ thì nhớ mua cam cho tao luôn.
- Cơm không ăn, ăn toàn mấy món chả bổ béo gì… _ WooHyuk thở dài đầy trầm mặc, đôi mắt dào dạt tính ý đắm đuối nhìn về phía bạn Khỉ _ người mày như con khô… nên người ta hay gọi là Khỉ Khô.
- Mày buồn hả? Tao với mày cùng chiều cao cùng cân nặng. Đừng buồn.
Khoảnh khắc thâm tình dịu dàng trôi qua để thay vào đó là phút giây thấu hiểu đầy sâu sắc của hai tâm hồn đồng điệu và đều đói bụng.
Ọt…. ọt…. ọt………..
*Liếc con mắt bên trái*
Ánh chiều tà lả lướt bên rèm cửa, vệt nắng hiếm hoi dần nhạt màu trên ly cà phê nguội lạnh, cảnh vật vô cùg đìu hiu. Một thiếu niên tuyệt đẹp khép hờ đôi mắt, vẻ mặt buồn bã. Trong chớp mắt, cậu giật mình thức tỉnh, đôi môi tinh sảo khẽ mấp máy, một thanh âm êm dịu vang lên:
- ………Í hí hí…………. hyung nhớ rồi, hôm bữa trên mạng tìm được thứ này hay ho lắm. Để mở cho em coi. _ ChilHyun phấn khởi xoay laptop về phía J.Won phu nhân, người lúc này đang tóc ngắn váy dài, giày cao nón thấp đường hoàng ngồi sắp bàn trên ghế trông chẳng ra dáng mệnh phụ gì.
- Sao? Sao? Fan làm đó. Em nói thử xem hai anh í sẽ “như này” hay “như này”… hô hô… _ ChilHyun bụm miệng cười. Thỉnh thoảng chỉ đông chỉ tây trên màn hình laptop.
- Thật chăng?
- Đời là thế, ngó vậy chứ không phải vậy đâu, ai dè được họ lại thành ra “như này”? _ ChilHyun chua xót lắc đầu ra chiều thương tiếc lắm.
- Em thấy hyung thích thấy mồ còn bày đặt.
- Sao biết hay vậy cu?
- Bình thường thôi… _ thằng bé lơ đãng cười, đôi mắt ánh lên vẻ tinh anh của một người đã trải qua rất nhiều sóng gió.
Hai đứa cứ như vậy mà đắm chìm trong nhân tình thế thái và những góc độ sâu xa của cuộc đời, đôi khi bày tỏ quan điểm thâm thuý của mình bằng những tràng cười đầy man rợ (hay man dại một cách mọi rợ -__-).
HeeJun đứng góc này phòng ngơ ngác không biết nên cười hay nên khóc, cuối cùng chỉ có thể mở lời vàng ngọc đặng vãn hồi thứ hi vọng - vốn dĩ đã cuốn gói đoàn tụ theo diện ông bà từ buổi ban sơ.
- Tụi bây đang làm gì đó?
- Diễn thử, không thấy hả?
*nhẫn nhịn* Làm người phải rộng lượng…
- Làm gì có kiểu lời thoại như vậy trong kịch bản?
- Sáng tạo là cha đẻ thành công mà mày / hyung.
*Chịu đựng* Làm đạo diễn lại càng phải rộng lượng…
- Vậy có kịch bản để chi?
- Ai biết!
*kiềm chế* lương tâm mang đi cầm rồi cũng còn lòng vị tha để gỡ vốn… Không sao… Không sao…
- Các bạn thân mến!
- Ồh! Mày dùng kính ngữ phức tạp quá. _ Bạn Khỉ nhanh nhảu mồm. Để sau đó bị phang một cuốn vở vô trán đau tới sắp mất trí nhớ.
- Chúng ta đang đóng phim gì vậy?
-. . . . . . . . . . . . . . . .
~ Hoàn toàn quên béng~
*tuyệt vọng*
- Tao là một đứa bạn bị bỏ rơi, là một tên đạo diễn bất tài, một người đàn ông đầy bất mãn… _ HeeJun đau đớn ôm mặt quay vô tường độc thoại nội tâm, còn kiếm đâu ra được một cái xẻng con mà vờ vịt cậy nấm mốc.
- Ảnh lái sang chữ khác chứ không bưng hai từ “bất lực” vô kìa _ JaeWon chống má nhìn.
- Rất có chí khí. _ ChilHyun gật gù tán thưởng.
- Trốn tránh hiện thực không giải quyết được gì đâu mày. _ WooHyuk cảm thông vỗ vai anh như một người bạn thực thụ. Thấy vậy SeungHo cũng không chịu thua, lóp ngóp bò dậy xoa đầu thằng bạn nối khố.
- Tội nghiệp. Bệnh lâu năm mà giấu.
HeeJun đưa tay đánh một cái bốp vào mặt đầy vẻ chán nản, vừa lắc lắc đầu vừa thở dài ngao ngán.
- Tại sao lại đối xử với tao như thế… _ HeeJun ngồi bẹp xuồng sàn cúi đầu rơm rớm nước mắt diễn tả hình ảnh “như thể cả thế giới đều đang quay lưng lại với mình”.
- Dòm mày mắc ói quá đó.
- Tụi mày có biết vì phân cảnh couple của tụi mày mà toàn bộ dàn staff đã đi ngủ hết rồi không? _ vừa nói anh vừa nắm cổ áo SeungHo _ tụi mày dòm đi, JaeWon bé bỏng từ đầu tuồng tới bây giờ xuất hiện được mấy lần? Cả tao và ChilHyun cũng phải hy sinh vì tụi mày, tụi mày dòm đi, tụi mày… không thấy vẻ thống khổ thảm thiết của JaeWon và ChilHyun vì bị bỏ quên vai diễn hay sao!!!!!!!!!!!!!!!!
Cùng lúc đó…
- Ui cha………………. Hây dà…………………. Ây dô…………….. Cái này hoành tráng quá nha………. _ J.Won phu nhân đưa bàn tay ngọc ngà che miệng mà mắt vẫn dán vô màn hình.
- Nhằm nhò gì… trí tưởng tượng của con gái rất là ghê rợn ó, coi nè, coi nè…… ủa, sao mấy hyung không diễn, đứng đó ngó chi?
.
*Quác quác*
.
- Hình như mày lo hơi xa rồi Junnie à. Dòm tụi nó có chút gì thống khổ thảm thiết đâu? _ SeungHo chớp chớp mắt lên tiếng _ Mà sao mày chỉ rầy một mình tao vậy? Thằng Nghệt cũng sai chứ bộ. _ cậu dẩu môi ra chiều bất mãn lắm.
Tao mà muốn trừng trị tụi mày thì dễ ợt.
HeeJun nhếch môi, ném một ánh mắt đa nghĩa về phía SeungHo, đanh giọng rít lên.
- BOBO………………OOOOOOOOOOOOO……….
Hai giây sau đó đã thấy một bóng người bắn tới, mặt mày hớn hở tươi tắn cọ cọ má lên vai HeeJun.
- Chèn ơi… Nghe anh kêu là em chạy tới liền… anh đợi lâu hôn?~
- … ~*~ mới hai giây………..Giới thiệu với mày, đây là Bobo. _ HeeJun kiêu hãnh đẩy SeonBo về phía trước.
- Biết rồi, ai mướn mày nhắc lại. _ Bạn Khỉ nheo mắt chán nản.
- Giới thiệu với cô…… thằng này… cô biết rồi, khỏi tính………. Còn kia chính là……….. JANG WOO HYUK… UK… UK…… ô hô hô…
*Độp*
Xấp bản thảo trên tay SeonBo rơi oạch xuống đất. Trong một giây, mọi thứ lặng yên như tờ. Cảnh vật giật mình bất động. HeeJun hí hửng nhìn đôi vai SeonBo run rẩy không kìm nén, gương mặt anh trở nên rạng rỡ, hai tay nắm chặt vào nhau, đôi mắt sáng bừng mãnh liệt. ChilHyun đứng bên không chịu nổi phải lảm nhảm:
- Bộ anh thích lắm hả?
- Thích chứ! *gật lấy gật để*
Thật ra trong đầu ChilHyun hỏi thế này:
- Bộ anh thích cô ta lắm hả?
- Thích chứ.
Nhưng qua tai HeeJun thì nó thành ra thế này:
- Bộ anh thích nhìn thấy cảnh này lắm hả?
- Thích chứ.
Đấy, ông nói gà bà nói vịt, cho nên ChilHyun tự dưng dở chứng giận dỗi bỏ đi một nước, báo hại HeeJun đang hưng phấn chẳng hiểu mô tê xi nhan gì đành ngơ ngẩn một hồi rồi quay qua hóng chuyện tiếp. Trong đầu anh vẽ vời đủ thứ viễn cảnh tươi đẹp khi SeonBo - với sự thần tượng vô bờ bến - sẽ quay WooHyuk như quay dế trong khi SeungHo chỉ có thể bất lực đứng bên lề.
Tao biết mà, người ta nói người trong mù kẻ ngoài sáng, chỉ có tao là nhìn ra vấn đề của tụi mày thôi, phen này ông báo được thù rồi nhá… hế hế hế…
JaeWon đọc xong cái ý nghĩ khôi hài đang hiện lên trên trán HeeJun thì chống má đợ cằm khinh thường nghĩ: đáng tiếc, chỉ có mình là sáng mắt.
Tới khi ChilHyun đóng cửa phòng một cái “Rầm” thì mọi người mới bừng tỉnh. SeonBo bước những bước thật chậm rãi về phía WooHyuk, từ sau lưng không thể thấy được vẻ mặt cô, nhưng HeeJun tin rằng nó nhất định rất ướt át và đầy cảm kích. Thần kinh của anh mỗi lúc một phấn khởi và căng thẳng. Khi SeonBo chỉ còn cách WooHyuk 2 bước, đột nhiên cô dừng lại, bàn tay thu thành nắm, sau đó:
.
- Dạ, chào anh. Em là SeonBo. Sau này nhờ anh giúp đỡ… *quay ngoắt qua*
*gào lên* HeeJun OPPAAAA…~
*Pựt*
Tiếng này từ não HeeJun truyền ra đó nha. Đến SeungHo ngây thơ còn phải hết hồn xanh mặt, lịch bịch chạy tới kéo tay bạn Nghệt đang rất bình thản hỏi: Mày ơi, hay mang nó vô bệnh viện? Thấy chết không cứu sẽ bị bắt bỏ tù đó.
WooHyuk xoa đầu cậu, nhíu mày nói: Chết rồi còn cứu làm gì?
JaeWon ngáp một cái rõ to, giữa ban ngày ban mặt… tuột váy - tháo giày - cất nón, tiếp đó kéo HeeJun đang đứng hình mắt mở to mồm ngoác rộng lên trên giường nằm, đắp chăn gắn nhiệt kế kĩ càng rồi đi thẳng vô căn phòng mới nãy có ChilHyun.
SeonBo nhìn thấy cảnh đó đau lòng không thôi, chỉ hận không thể gánh chịu mọi bệnh tật thay HeeJun, cô vật vã bên giường như trước mặt là hoàng đế băng hà chứ không phải người thường cảm cúm. SeungHo ngứa ngáy tay chân một hồi, buông bạn Nghệt ra chạy về phía SeonBo mà nhỏ giọng nói:
- Tui chỉ cho, đem vô bồn tắm xong vặn vòi sen sịt vô mặt nó, tràn bồn là nó tỉnh à... Thiệt đó, ha, WooHyuk ha? _ Định quay qua hỏi để củng cố niềm tin cho cô gái đương tuyệt vọng kia, chưa kịp an ủi thêm câu nào đã bị WooHyuk cặp cổ tha đi mất. Miệng người ta còn lẩm bẩm, nhắc làm gì, con Khỉ khô.
Lại nói đến bạn đạo diễn đang nằm cứng đờ nơi giường bệnh, hết bị lay lại bị nắn, chỗ nào cũng chẳng được tha, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể thều thào nói: Rõ ràng là hố mình đào, sao lại tự lọt thế kia. Rồi lại đột nhiên ré lên: Tránh ra……. Tay cô đang để chỗ nào thế hả?......
Trên trán em SeonBo viết thế này: Món ngon trước mắt không ăn là bị thiên lôi đánh nha. Cho nên cô bé cứ thế mà phát huy.
Kế đó lại mất thêm vài ba tiếng đồng hồ để các anh chàng của H.O.T giải quyết kiểm điểm góp ý củng cố xây dựng nội bộ lẫn nhau, cuối cùng nói tới nói lui, cả cái cảnh quay đáng lẽ ra phải xong từ lâu đến giờ còn chưa bấm máy. Người u sấu nhất tất nhiên là bạn đạo diễn đầy vị tha và rộng lượng Moon HeeJun rồi, bởi một sự thật phũ phàng là, ở Hàn Quốc ấy, phim mà có vấn đề là đạo diễn bị bưng ra hội đồng trước, chứ mà được như một số nơi khác, toàn vạch lá tìm sâu hay sỉa sói mấy vị diễn viên, kịch bản này nọ… còn chả ai thèm nghĩ tới cái ông chú lúc nào cũng vác loa và hô:
CẮT!!!
- Ủa? Chỉ vậy thôi sao? _ WooHyuk chau mày hỏi, bình thường đều bị bắt diễn đi diễn lại tới ba bốn lần mà.
- Nghệt, không được, thế này là không được rồi _ HeeJun xoa trán _ như vầy đi, mày hãy thử tưởng tượng J.Won là tình địch của mày chứ hổng phải mami của mày đi……………. Àh… Ờh………… xin lỗi, coi như tao chưa nói gì cả… Ực… … _ bạn đạo diễn xanh lét vuốt mồ hôi, cùng lắm hi sinh vì nghệ thuật mới bày cách cho nó, có cần nhìn dữ dằn như sắp giết người thế kia không?
---
Tiếng bước chân vị quản gia lặng lẽ phá tan không gian tĩnh mịch của hành lang dẫn đến phòng làm việc. Ông lưỡng lự đứng trước cửa một hồi lâu rồi chậm rãi gõ nhẹ lên cánh cửa.
- Vào đi!
- Thưa phu nhân… cái này… _ Quản gia Lee rút ra trong người một phong bì hồ sơ đưa về phía đối diện _ bên thám tử họ vừa gửi lúc sáng nay!
Nét mặt J.Won từ từ đanh lại, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu khẽ nhìn sấp ảnh đang cầm trên tay mình. Một thoáng tức giận hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của bà. Những bức ảnh bị vò nát trong tay J.Won.
- Sao lại để xảy ra chuyện này…?
- Thưa phu nhân… _ quản gia Lee thấp giọng _ cả hai người họ đều là thanh mai trúc mã, nên…
- WooHyuk không cần bạn bè… _ J.Won liếc về phía người quản gia già nua trước mặt mình, vội vàng đúng dậy khỏi chiếc ghế đi về phía cửa sổ_ Nó là cậu chủ của cả một tập đoàn lớn, còn là… con trai của ta, vậy mà lại vì đứa con trai tầm thường kia…
- Phu nhân… An thiếu gia là cậu chủ của tập đoàn Skoolooks… đâu có tầm thường _ quản gia Lee hắng giọng nhắc.
-… DÁM KHIẾN TA MẤT MẶT NHƯ THẾ _ J.Won giận giữ cắt ngang lời nói của quản gia Lee _ Đường đường là Jang WooHyuk, chứ có phải củ khoai lang thành tinh đâu? ÔNG NHÌN THỬ XEM…
Nói đoạn J.Won xoay ngưới về phía quản gia Lee rồi chỉ tay vào sấp hình nhàu nát trên bàn, mặc cho quản gian Lee ngẩn tò te chả hiểu bà đang ám chỉ cái gì.
- Hở…….?
- CÓ CÁI HUN THÔI MÀ ĐÃ NGẪM CỦ TỎI RỒI… HỪ…………………..
- o.O
Cùng lúc đó.
- Nếu đóng cảnh nóng nữa chắc ảnh xanh mồ rồi. _ ChilHyun lảm nhảm.
- Nhìn sau lưng hẳn nói, không thì mày mới là đứa xanh mồ đó, Mun ạ. _ WooHyuk thổi nhẹ mu bàn tay, còn bạn nhỏ trót dại lỡ lời kia thì ứa nước mắt ôm cục u to đùng trên đỉnh đầu.
Bước nhanh ra phía cửa, J.Won một lần nữa lên giọng, khí chất cao sang quý phái toả ra rùng ngừơi.
- Đây là một sự xỉ nhục không thể tưởng tượng được… quản gia Lee!
Người đàn ông già nua kính cản gập người, lặng thinh theo sau, trong lòng bỗng chốc dấy lên một nổi bất an.
|Nửa tiếng sau|
Trong căn phòng xa hoa rực rỡ bởi hiệu ứng PS và ánh sáng. Người thiếu phụ xinh đẹp ngồi trầm tư nơi bàn làm việc, đôi chân mày nhíu chặt hằn lên chiếc trán tinh sảo của bà một nếp nhăn mờ nhạt. Mấy bức ảnh rơi vươn vãi trên mặt bàn, một vài tấm đã bị những ngón tay trắng nhỏ vò nhàu nhĩ.
Đứng đối diện là người con trai mà bà đặt rất nhiều kì vọng, thế mà ngay lúc này đây, J.Won lại cảm thấy thất vọng tràn trề.
- Con… _ J.Won phu nhân mệt mỏi mở lời.
- Dù mẹ có nói gì đi nữa, con cũng sẽ không rời xa SeungHo... _ WooHyuk kiên quyết nói, trong đôi mắt ánh lên một tia bình thản như không thèm màng đến bất kì chống đối nào từ phía mẹ của mình.
- Con tưởng có thể qua mắt được ta sao? Ta đã cho con cơ hội để cứu vãn, nhưng con làm ta quá thất vọng. _ J.Won đau đớn nói _ hổng lẽ ta như vầy mà tự hào vừa cười vừa khoe: con tui - thằng WooHyuk nóng bỏng đầy nam tính đó - bị một thằng con trai khác dắt mũi sao? Kẻ làm mẹ như ta thật là bất hạnh mà.
WooHyuk khoát tay chán chường nói: vậy nếu con lấy một cô hoa hậu hay người mẫu lắm tiền nhiều của nào đó thì mẹ chịu sao?
- Tất nhiên là không. _ J.Won nhướn mày _ nếu con lấy một ai khác ngoài SeungHo, phân nửa con gái đọc thấy thông tin này sẽ nguyền rủa cho cô ta bị ám sát. Mẹ không muốn làm đồng phạm.
- Ít ra số còn lại cũng không phản đối.
- Phân nửa còn lại sẽ tự tay bóp nát cô ta. _ J.Won phất quạt, thản nhiên bình luận _ Như nhau cả thôi.
- Mẹ đã biết rõ thì còn cấm đoán tụi con làm gì cho phim dài dòng thêm? _ Thiếu gia nhà họ Jang bất mãn hỏi, đáp lại chỉ thấy vị mệnh phụ phu nhân kia đứng dậy, đi tới đi lui một hồi mới tia ánh mắt sắc bén về phía cậu trai hiền lành trong những bức hình.
- Đứa trẻ này… tuy tuổi tác đã cao…
- Êh… _ SeungHo ở ngoài đốp chát vào _mày thua tao có hai tuổi thôi nha, ranh con.
- … nhưng đầu óc vẫn còn non dại _ J.Won vờ như không nghe thấy, vì tin tưởng bộ phận âm thanh và lồng tiếng sẽ cắt bỏ cái giọng kia.
- Ế…
- Chuyện đó thì có gì quan trọng? Con không quan tâm SeungHo 19 hay 91 tuổi, trong mắt con, em ấy lúc nào cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi.
- Già quá……. Ý ta là… con nhìn xem… trông mặt mũi thằng bé ngơ ngác ngốc ngếch thế kia, con không sợ người ta dị nghị là con lợi dụng Nhi Đồng sao?
(Camera man không nhịn được vô tình zoom sang bạn Khỉ má phồng mồm chu đầy phẫn nộ đang bị ChilHyun ôm chặt ở phía xa. )
- … _ WooHyuk cắn môi ra chiều suy tư nghiêm túc lắm. Một lúc sau, anh mới từ tốn mỉm cười, dịu dàng nói.
- Chì cần là SeungHo…
Giọng bạn đạo diễn thỏ thẻ: “Nhạc nền… chọn một bài tình ca thật buồn…”
- … thì con sẽ…
Giai điệu ngân nga của một bản tình ca dịu dàng vang lên, không gian xung quanh tồn tại một thứ cảm xúc mê hoặc lòng người bởi tiếng hát du dương của người nghệ sỹ trẻ.
IYAH IYAH IYAH IYAH AHHHH !!!
*Rầm*
Cả đoàn làm phim đổ rạp như rạ, bình thường nghe nhỏ nhỏ không sao. Chứ với volume cực đại trong lúc chưa được báo trước thế này, quả thực là thử thách lớn mà. Đến cả WooHyuk – tác giả của giọng hét trời phú kia – còn phải đơ đi vài phần.
- … tình ca… buồn thảm… _ HeeJun vịn ghế yếu ớt bò dậy, mặt mũi chảy cả ra.
Cũng chẳng khó khăn để tìm ra ai là thủ phạm của màn giật gân này, bởi mọi người đều thấy rất rõ ở góc phòng – nơi dàn loa bự chảng đang ngự trị, là một cái đuôi ngoe nguẩy và đôi tai vểnh cao vun vút. SeonBo – thiếu điều dán sát người vào mặt loa – đang ôm cứng lấy thùng loa mà vẻ mặt thoã mãn vô cùng. Mãi tới khi HeeJun với hai tai đã được bảo vệ kĩ càng, tới gần xách cô ta lên và ra hiệu staff tắt nhạc đi, thì cô nhỏ mới bừng tỉnh mà… quấn lấy HeeJun -__-.
- Đang làm gì đó?
- Chèn ơi, anh mới biểu em bật nhạc đó thôi.
- Tôi đâu có kêu cô mở Iyah?
- Trong tâm trí em, Iyah lúc nào cũng là bản tình ca hoang dại và bay bổng nhất *mơ màng*
Vừa nói xong thì cô nhỏ thật sự bị HeeJun ném “bay bổng” vô xó mà ngồi. Thiếu điều còn muốn gắn bảng: thú quý hiếm cấm tới gần.
Dàn Staffs vất vả thu dọn lại hiện trường, JaeWon và ChilHyun lại tung tẩy dúi đầu vào mấy trang kịch bản, vừa chỉ chỏ vừa nghệch ngoạc, WooHyuk kiếm một góc nằm thẳng cẳng, gọi văn hoa là lấy lại sức. SeungHo vừa nhíu mày vừa phồng má nhai bánh trái, miệng cứ rầm rì rủa xả mấy chữ ranh con miết.
HeeJun đắm đuối nhìn dàn diễn viên trong mơ của mình hoàn toàn lờ tịt anh. Đầu óc tưng bừng tính toán xem chừng nào thì cái nghiệp đạo diễn này mới kết thúc.
Còn lâu lắm nha.
*Ngoại cảnh 1:
WonSungi: Junie không nhắc tao cũng quên, bộ phim này tên gì mày?
Hy Ân: Hahaha… *cười như đười ươi mà không nói thêm được gì*
Wonsungi: …
Hy Ân: …
*Ngoại cảnh 2:
SeungHo: Ê, Nghệt. Bạn đọc yêu cầu có thêm cảnh H giữa tao với mày nè.
WooHyuk: …
SeungHo: Cảnh H là gì?
WooHyuk: *nhăn mặt* … là… rất đen tối… rất vất vả…
SeungHo: *trầm tư hồi lâu*
WooHyuk: …
SeungHo: Hổng lẽ các fans thích nhìn thấy tao quýnh mày như vậy sao?
WooHyuk: *sấn tới đại chiến 300 hiệp*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét