[Oneshot][TonHyuk][PG] 01 / 04
Author: Hanie aka yusama aka từ bình aka ... nhiều quá nhớ hông hết =_=Rating: PG
Disclaimer: hai anh giai trong fic là của tui

Category: romance, AU, OOC
Pairing: TonHyuk
Summary: một hôm giở chứng của thanh niên thời nay í mà ^^"
01 / 04
By yusama
Gift for my Lady Trố * 3 *
AU / OOC / lãng mạn ngớ ngẩn / PG / TonHyuk (muôn năm
~)
A/N: bạn au đã lụi bại, xin đừng chấp nhất T ~ T~
~ * ~
By yusama
Gift for my Lady Trố * 3 *
AU / OOC / lãng mạn ngớ ngẩn / PG / TonHyuk (muôn năm

A/N: bạn au đã lụi bại, xin đừng chấp nhất T ~ T~
~ * ~
Sáng hôm đó Tony bị đánh thức bởi tiếng động lộp cộp. Tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến cậu giật mình và không cách nào lờ đi để tiếp tục ngon giấc. Vùi đầu trong chăn một lúc, sự yên tĩnh trong chăn càng khiến âm thanh ngoài kia trở nên rõ ràng không thể chối bỏ. Sau mười phút, Tony rốt cuộc bỏ cuộc, giật chăn khỏi người chậm chạp rời giường mở cửa phòng, vừa đi vừa chải sơ sài mái tóc rối bù bằng ngón tay. Hỏng bét một buổi sáng thứ bảy, chỉ bởi tiếng động quái quỷ nào đó. Jang Woo Hyuk, cậu biết tay tôi.
Phải, Tony biết thủ phạm không ai khác ngoài người bạn cùng thuê chung nhà Jang Woo Hyuk.
Sau khi tốt nghiệp không bao lâu Woo Hyuk dọn đến ở cùng. Lúc nhận điện thoại của cậu ta, Tony hơi bất ngờ. Lúc lớp tổ chức chè chén trước lễ tốt nghiệp, trong cơn say bét nhè của lần phóng túng cuối cùng của đời sinh viên, cậu đã không chút suy nghĩ mà gật đầu bảo ô kê ô kê khi Woo Hyuk ghé đầu lại gần cười hỏi có thể cùng cậu chia tiền thuê nhà hay không. Ánh sáng nhập nhoạng mờ nhòe ở quán rượu vỉa hè dường như đã làm rất tốt vai trò phông nền cho nụ cười của Woo Hyuk. Êm ái, dịu dàng, và có chút ngây thơ. Với Tony, có lẽ chẳng còn gì đẹp hơn thế. Khi người ta vui, mọi thứ đều có thể bao dung ấy mà.
Tony nghĩ đó chẳng qua là một lời say. Nên khi thấy Woo Hyuk đứng trước cửa, sau lưng là hành lý cùng túi xách khệ nệ, cậu mới thấy hơi hối hận.
Đi ngang phòng khách, lần dò theo tiếng động đều đều kia, Tony càng hối hận n lần. Để cậu ta giẫm một chân vào cuộc sống buồn tẻ của mình, và hậu quả là không ngày nào thấy an lòng. Nhưng rốt cuộc hôm nay quý ngài kia muốn làm trò gì đây…
“Cậu đang làm cái gì đó?”
Tony dựa vào một bên cửa bếp, nhìn bóng lưng người kia đang lúi húi cắt cắt nêm nêm, cất giọng lừ đừ. Trời biết, cậu vẫn muốn giải quyết gã kia mau mau để nếu cơn buồn còn chưa rời bỏ, cậu có thể trở lại giường đánh một giấc nữa.
Woo Hyuk quay người lại, nở nụ cười có vẻ hơi xấu hổ. Tony thở dài. Được rồi, cười một cái còn đẹp hơn diễn viên quảng cáo, ai trách móc gì được.
“Nấu bữa sáng. Đi đánh răng đi rồi ra ăn. Sắp xong rồi.”
Tony nhìn trên bàn ăn một tô canh đang bốc khói nhè nhẹ, lại nhìn tới chiếc gáy trắng sạch phủ tóc đen rũ của Woo Hyuk, cảm thấy cơn buồn ngủ đã không từ mà biệt. Sáng sớm thôi cần gì quái dị độ này… Tony đờ ra nghĩ, nhưng tô canh đằng kia nhìn không tệ. Cậu quay đi, lững thững vào nhà vệ sinh.
~ * ~
Ngày nghỉ đối với Tony có hơi tẻ nhạt. Thỉnh thoảng có hẹn với đồng nghiệp đi ăn vào buổi chiều tối, hoặc thuê đĩa phim về giết thời gian. Cũng có đôi lần đi siêu thị mua mì đủ mùi vị về chất đống trong bếp. Nếu bạn cùng nhà rảnh rỗi, rủ cậu ta cùng chơi play station.
Tony đã định ngủ một giấc đẫy, thức dậy ăn quấy quá gì đó rồi ra ngoài thuê đĩa, thong thả nhấm nháp hết một ngày nhàm chán. Nhưng hiện tại cậu còn cả một buổi sáng để tiêu pha, vừa nhai táo vừa xem tạp chí lá cải trên sofa.
Woo Hyuk ngồi ở đầu kia sofa, tay cầm remote thỉnh thoảng chuyển kênh. Trong phòng khách không lớn chỉ nghe tiếng thuyết minh của chương trình thế giới động vật, đôi khi đệm vào tiếng giấy cọ khi Tony lật trang. Cậu sửa tư thế lại một chút, thả chân trên sofa xuống, ngồi song song với Woo Hyuk. Sau đó, cảm giác của cậu hoàn toàn được kiểm chứng khi khóe mắt thỉnh thoảng bắt gặp Woo Hyuk dời mắt khỏi TV và nhìn cậu như thể đang nhìn ET.
Tony quay sang. Woo Hyuk ngạc nhiên một giây rồi lập tức nhe răng cười. Cậu muốn dán miệng cái gã đang nhe nhởn kia không thể tưởng. Đấy không phải nụ cười ngốc bình thường, đã vượt ngưỡng ngây ngô có thể lý giải của nhân loại rồi. Và nó khiến Tony nản lòng khủng khiếp.
“Cậu ngó tôi làm gì?”
“Ờ…” Woo Hyuk sờ sờ mũi, nhìn TV một cái rồi nói, “thấy trong TV có con khỉ con ngồ ngộ…”
Tony cuộn cuốn tạp chí lại, trên mặt bắt đầu cười khi di chuyển trên sofa về phía tên kia.
Woo Hyuk gượng cười lấp liếm thêm, “…Tôi, tôi định kêu cậu xem mà…!”
Tony đã áp sát, vỗ cuốn tạp chí vào chân vào vai Woo Hyuk, cậu ta vừa đưa tay đỡ vừa lách người tránh, cười ha ha. Tony vẫn chú tâm tiêu diệt đối phương, nhưng như mọi lần, sau vài đường đánh dễ dàng bị né được, cậu lại bị Woo Hyuk khóa tay đè xuống. Tony phải vừa thở hồng hộc vừa đập tay kia xuống sàn la lớn tôi thua tôi thua mới được thả ra. Chỉ là lần này có vẻ như Woo Hyuk mất hơi nhiều thời gian để hiểu được cậu đang nói gì. Lúc buông lỏng, cả hai ngồi lại lên sofa, Tony vẫn còn cảm thấy sự mạnh mẽ của nhịp tim trong lồng ngực. Liếc nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt nhìn nghiêng của Woo Hyuk hơi đỏ, mồ hôi chảy xuống từ thái dương. Tony nhìn chăm chú đường nét của gương mặt kia một lúc, có chút ghen tị.
Woo Hyuk đột ngột quay sang cười, “Hình như lâu rồi không thử tay nghề của cậu. Đánh vài đường không?”
Tony hơi bĩu môi, đứng dậy đi vào phòng, không quên ném lại một câu. “Tôi bận rồi.”
Có ai trong hai người không rõ thực lực của cậu như thế nào so với cậu ta. Học một khóa quyền anh lại chẳng đáng gì với một khóa hapkido. Lần nào cậu không nằm rạp giãy giụa như cá mắc cạn. Hiếu thắng thì để dịp khác, hôm nay cậu không muốn phí cả ngày để nằm đo đất.
Woo Hyuk cũng không ngồi lại, bật dậy theo phía sau Tony, vòng tay quàng qua vai cậu cười. “Đại gia có kế hoạch dẫn theo vệ sĩ không vậy?”
“Bộ cậu không có gì làm à?” Tony lấy áo khoác rồi đi ra cửa, trên vai vẫn dán một cánh tay.
“Không có. Định rủ cậu đi đâu đó chơi.”
Tony cúi xuống mang giày xong đứng thẳng, liếc Woo Hyuk một cái rồi cười, “Cậu sáng sớm không uống thuốc rồi.”
~ * ~
Tony không biết lý do Woo Hyuk chuẩn bị bữa sáng sáng nay, cũng không biết vì sao một người bình thường nghiêm cẩn và có chút nhàm chán hôm nay lại có vẻ hăng hái đến vậy. Sau khi bước ra từ tiệm đĩa quen gần nhà, một tay tòng teng treo bọc đĩa, tay áo khoác tay kia bị Woo Hyuk nắm kéo đi. Vùi đầu vào khu trò chơi ở trung tâm bách hóa mấy tiếng đồng hồ, ăn qua loa ở quầy thức ăn nhanh ở tầng dưới, sau đó ngược lên tầng bảy xem một bộ phim tâm lý tình cảm đúng kiểu Hàn, Tony bắt đầu thấy mệt đến suýt ngủ gật trong rạp nếu không nhờ Woo Hyuk gọi giật mấy lần. Tony nghĩ hình như mình đã hơi quá theo đuôi tên bạn kỳ quặc này, lại còn lãng phí tiền thuê đĩa phim. Cậu đã có thể đánh một giấc tùy ý trên sofa êm ái ở nhà thay vì lang thang ngoài đường mà trải qua một ngày thế này.
Thực ra nguyên nhân nào đã khiến kế hoạch của cậu, dù rằng nó cũng chẳng ra gì, đổ vỡ?
Tony nhìn chai soju trên bàn, lờ mờ thấy ảnh mình trên vỏ chai màu xanh. Kết thúc việc loanh quanh ở quán rượu ven đường, ngồi đối diện nhau trong một không gian nhỏ được chắn bởi tấm che màu cam đầy giọng đàn ông trầm thấp, thỉnh thoảng còn có giọng lè nhè. Mùi thịt nướng ám từng ngóc ngách. Gã đối diện đang uống từng ngụm một cách chừng mực, và quy củ như thể cậu ta đang uống trà. Tony càng lúc càng không lý giải được điều cậu ta đang suy nghĩ, cũng có chút uể oải tự hỏi mình tại sao phải uống rượu lúc này.
“Woo Hyuk, cậu thất tình hả?”
Woo Hyuk ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt hẹp dài hiếm khi mở đến độ cong như vậy. Rồi cậu ta bật cười.
“Ai nói tôi thất tình?”
Tony không nói gì, bĩu môi một cái tỏ thái độ. Thực ra cậu cũng chỉ đoán mò, đợi người kia giải thích cho nghe. Woo Hyuk hôm nay thực sự kỳ cục.
“Lấy dũng khí thôi.”
“Làm gì?” Tony hớp một ngụm, nhướng mắt hỏi. Đôi khi thật muốn giải phẫu thử não Woo Hyuk.
“Cậu biết hôm nay là ngày gì không?” Woo Hyuk nheo nheo mắt nhìn cậu, trông như đang cười. Nụ cười trên khuôn mặt hơi đỏ có vẻ dịu dàng.
“Tình nhân? Sinh nhật? Bạn gái kết hôn? Lãnh lương? Trúng số?” Tony vừa dán mắt trở mớ thịt sắp cháy khét vừa nói.
“Cá tháng tư.” Woo Hyuk quăng một câu rồi cùng cậu gắp thịt xuống.
“À…”
“Tôi thích cậu Seung Ho.”
“A…”
Tony định thuận đà ‘à’ một tiếng nữa nhưng đột nhiên nghe hiểu. Trong quán ồn ào nên dù Woo Hyuk nói hơi lớn hơn cung giọng trầm thường ngày cũng không mấy người chú ý. Chỉ có Tony nghe rõ cái tên được gọi ra kia, ngẩn ra chừng vài giây, sau đó nhìn chăm chú đối phương mà không lộ chút biểu cảm nào rõ ràng. Cậu nhớ lại buổi sáng nhìn bóng lưng Woo Hyuk trong bếp, cảm giác sức nặng của cậu ta trên sàn nhà, những ánh nhìn dè dặt nhưng chăm chú, bộ phim có thể coi như lãng mạn xem trong rạp, cuối cùng lại là một bữa ăn tối. Tony phút chốc hơi đỏ mặt. Hẳn tai cậu cũng đã đỏ bừng. Hẹn hò…
Hẹn hò!
“Được rồi, coi như cậu lừa được tôi trong năm giây Woo Hyukah.” Tony nhe răng cười. Có thể trông rõ sự bối rối bắt đầu bao phủ trên gương mặt ửng đỏ của Woo Hyuk, cậu càng cong mắt lên mà bỡn cợt.
“Ờ… cá không cắn câu rồi.” Woo Hyuk uống cạn phần còn lại trong chai rồi cười.
Tony cười mỉm, vừa ăn vừa nheo mắt.
~ * ~
Khi về đến nhà đã gần mười giờ, mất thêm một tiếng nữa để bò lên đến giường. Tony nằm im nhìn trần nhà tối đen, cảm thấy rất yên tĩnh. Rốt cuộc lấy điện thoại ra chỉnh giờ. Sau đó soạn một tin nhắn gửi đi. Bởi vì cậu muốn đi ngủ.
Lúc Woo Hyuk đọc tin nhắn của Tony, đồng hồ trên điện thoại hiển thị mười một giờ ba mốt, nhưng điện thoại Tony đã là không giờ một phút ngày hai tháng tư rồi.
Chỉ có Woo Hyuk là một đêm trằn trọc.
End.
27.05.12
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét