Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

[Shortfic][WonHyuk][PG] The Promise

[Shortfic][WonHyuk][PG] The Promise

Author: Lơ Còi.
Genres: Shortfic, romance…
Pairing: WonHyuk.
Status: End.
Warn: Shounen ai.
Disclaimer: H.O.T không phải của Lơ nhưng trong fic, họ hoàn toàn là của Lơ!
Summary: Trong fic của Lơ, mọi chuyện đều có thể xảy ra! ~~~
A/N: Đoạn cuối kết thúc rất lãng xẹt.
Hình ảnh của 2 anh chính là concert “In Main Stadium 2001” đấy ạ ~~~
Em đã cố gắng lắm rồi đó!!!
Mong mọi người cứ góp ý thẳng thắn ~~~

The Promise

Chán nản đảo mắt xung quanh quán coffee, chợt đôi mắt anh dừng lại nhìn cậu bé đang ngồi bàn cạnh cửa sổ.

Cậu mặc bộ đồng phục học sinh, theo như trên phù hiệu thì cậu học cấp 3. Cậu có một khuôn mặt nhỏ, mái tóc dài, buộc nửa. Đôi môi hồng và xinh tới nỗi, anh chỉ muốn cắn vào nó. Nhưng điều khiến anh chú ý là đôi mắt vô hồn nhìn ra bầu trời xám xịt, lắc rắc mưa. Đầu cậu tựa vào ô cửa kính. Trông thật cô đơn! Điều đó làm cho cậu trở nên thật quyến rũ đối với anh. Anh yêu cậu mất rồi!

Không thể hiểu nổi, điều gì đó đã khiến cho đôi chân anh tiến đến bàn và ngồi đối diện với cậu. Cậu vẫn nhìn ra màn mưa lúc này đã nặng hạt. Có vẻ như cậu k biết anh tới.

- Này cậu nhóc!... - anh cất tiếng.
- ...
- Tôi yêu cậu! Chúng ta là một cặp nhé?!
Giờ thì cậu đã nghe thấy tiếng anh. Nhưng không hề tỏ ra bất ngờ, cậu chỉ nở nụ cười khinh miệt và hỏi lại:
- Anh có hứa, anh sẽ không bao giờ rời bỏ tôi?
Anh bị sốc với thái độ và câu hỏi của cậu. Nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Không. Tôi không thể hứa!
- Thật nhẫn tâm!!! - không giận, vẫn nụ cười khinh bỉ, cậu buông ra câu nói nhỏ, như thể chỉ để cho cậu nghe.

Cùng lúc, cậu đứng dậy và lướt qua anh như một cơn gió. Bỏ lại anh ngồi bất động, phản ứng chậm của chuyện vừa rồi.

- Tôi sẽ khiến cho cậu phải yêu tôi, cậu nhóc ạ!!! - Nở nụ cười đắc thắng (cũng k hiểu vì sao nữa =.=”) anh cũng nhìn ra màn mưa đã dày đặc.



Nhưng đấy là cứ nói thế thôi. Chứ thật lòng, anh không hề biết gì về cậu, cả tên nữa, chỉ biết cậu học trường X qua cái phù hiệu thì làm ăn đươc gì…

Tâm trạng không được ổn định, đang điên đầu vì cậu, anh quyết ra hộp đêm để tìm lại chính mình: một con người lạnh lùng, chưa siêu lòng vì ai, chưa bao giờ phải mở lời trước... Nhưng vì ai mà anh thành thế này chứ?!



Thấp thoáng khuôn mặt nhỏ, mái tóc buộc nửa, và vẫn là đôi môi ấy... Vẫn là bộ quần áo học sinh, vẫn là cái cặp quai chéo có hình con bạch tuộc.
(Đoạn này thật vô lý, học sinh mà đã được vào hộp đêm, Dù sao vẫn mong mọi người thông cảm, fic mà >”<)
Cậu đang uống rượu. Vẫn chỉ là một mình cậu mà thôi.

Tiến lại gần cậu, anh nhanh chóng thấy rằng cậu đã không còn nhận thức được việc gì nữa. Cậu ngồi lảm nhảm câu gì đó, đại loại như “Tại sao thế? Tại sao bỏ tôi chứ!?

Cậu say rồi.

Anh ngồi và chết lặng nhìn cậu. Cuối cùng, anh đã thấy được Thiên Thần của anh.

- Cậu ấy bị người yêu bỏ (ghét viết câu này thế =.=”). Có lẽ đó là tình đầu của cậu ấy nên mới đau buồn như vậy. Ngày nào cậu ấy cũng tới đây và lảm nhảm câu chuyện đó - người nhận viên lắc đầu nhìn cậu, rồi quay sang nói với anh.

Anh thực sự bị sốc. Cậu bị người ta bỏ sao? Anh mà biết được ai đã làm cho Thiên Thần nhỏ bé của anh ra nông nỗi này, anh sẽ nhảy vào xâu xé nó mất (có thật không anh? =_=).

Bất chợt, cậu gục xuống. Có vẻ cậu đã quá say, say đến mức phải gục xuống, không biết trời đất là gì.

Lấy tay cậu choàng qua cổ anh. Anh cõng cậu đi ra khỏi hộp đêm huyên náo đó.

Trên cả đường đi, anh ngắm nhìn cậu trong tư thế như hôm cậu ngồi ở quán coffee. Chỉ có điều mắt cậu giời đã nhắm tịt. Anh đã rất nhớ cậu.

Cứ để ô tô ở trước cửa, anh cõng cậu vào phòng anh. Đặt cậu nằm xuống giường.
Anh để cậu nằm đó, còn anh ngủ trên ghế.

Ánh nắng chói chang của ngày mới đánh thức cậu dậy.

- Nhức đầu quá - điều đầu tiên cậu nói khi mở mắt.
- Dậy rồi thì mau đánh răng đi. Có bị người ta bỏ cũng không cần phải tự hành hạ bản than mình thế chứ.
- Vậy là anh đã biết - cậu lại nở cái nụ cười khinh khỉnh. Nó làm anh phát ghét. Nhưng có vẻ lần này, cậu đang tự cười nhạo chính mình.
- ...
- Nhà anh sao? Tại sao lại đưa tôi về đây?!
- Chẳng lẽ tôi lại để người tôi yêu ở lại hộp đêm trong trạng thái không biết gì sao? Tôi không muốn!

Cậu cúi mặt, không nói gì và đi làm vệ sinh cá nhân.

- Tôi tên Hyuk. Jang Woo Hyuk. Cậu sẽ phải nhớ cái tên của tôi - Anh nói với vào.

Có lẽ, cậu sẽ nhớ mãi cái tên này thật. Bởi chủ nhân cái tên thật kỳ cục. Tại sao lần đầu gặp đã yêu cậu. Lần thứ hai gặp đã đưa cậu về qua đêm tại nhà anh ta.

Cậu mặc quần áo, buộc tóc lên, đeo cặp và bước ra khỏi phòng.

- Cảm ơn đã cho tôi ở nhờ!!! - và cậu đi thẳng, như một cơn gió vậy.

Anh không nói gì. Anh không có lý do gì để bắt cậu ở lại. Và cũng bởi anh ngạc nhiên trước hành động của cậu. Lần nào cũng vậy.

Chán nản đi vào phòng khi nhận ra cậu đã không còn. Chợt anh nhặt được thẻ học sinh của cậu. Chắc là để quên rồi.

Tấm thẻ đó cho anh biết cậu tên Won. Lee Jae Won. Học năm cuối của trường X và một vài thong tin khác. Ý, trên đó còn cả địa chỉ nhà cậu nè (định đến nhà người ta sao trời O_O).

Nở nụ cười ranh mãnh: “Cậu sẽ không thoát được tôi đâu, Bạch Tuộc (nhìn cái cặp mà gọi vậy đó ^o^)”.

Nói đến cậu, có vẻ cậu cũng có tình cảm với anh. Cũng đúng thôi, Cao ráo, mái tóc nhuộm vàng được anh chăm sóc khá kĩ, khuôn mặt đẹp trai cộng tính cách rất manly, ai mà chả thích. Nhưng cậu không muốn nói rằng cậu đã có tình cảm với anh. Cậu không muốn ai rời bỏ cậu cả. Cậu muốn có một người thật sự có thể ở bên cậu cơ.

Tối đó, anh đến nhà cậu. Để trả cho cậu tấm thẻ, nhưng trên hết là anh muốn gặp cậu và hiểu rõ hơn về cậu.

Sau một hồi chuông nhà kêu lên, cậu chạy ra mở cửa. Cậu bất ngờ khi nhìn thấy anh. Nhưng cậu không thể hiện nó ra ngoài. Cậu kêu anh vào nhà rồi đóng của lại

- Tôi đến trả cho cậu thẻ học sinh - ngồi xuống ghế, anh nói.
- Cảm ơn!!! - Đưa tay ra nhận tấm thẻ, cậu cũng đi lấy cho anh cốc nước.
- Cậu sống một mình à? - anh đảo mắt khắp nhà vào lên tiếng.
- Ừ, mẹ tôi mất từ khi tôi còn bé. Bố tôi thì đang công tác ở nước ngoài - Chẳng phải anh cũng ở một mình sao?
- Tôi xin bố mẹ ra ở riêng và tôi có thể sống tự lập.
- Rồi, anh trả tôi tấm thẻ, tôi nói cảm ơn anh và cũng mời anh uống nước, hỏi thăm một hai câu. Đúng nguyên tắc khi có khách và chủ nhà. Giờ thì anh về đi.
- Cậu đuổi khách thế à? - anh không còn ngạc nhiên với thái độ của cậu nữa rồi. Anh nhăn mặt rồi cười nhẹ và nói lại với cậu, đồng thời cũng đứng lên ra khỏi cửa nhà - Chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều, nhóc ạ - anh nháy mắt.
- RA!!! - cậu quát lên rồi đóng sầm cửa.
Kì thực, cậu đâu có giận gì anh, chỉ là cậu không muốn anh nghe thấy tiếng trái tim đang đập rất mạnh của cậu thôi.


..........


Thời gian cứ trôi đi, anh và cậu cũng hay “tình cờ” gặp nhau ở quán coffee “Clover”, cũng hay đi chơi với nhau... (Tóm lại là làm gì thì làm, miễn sao tình cảm của anh và cậu vẫn ngày càng tăng lên. Còn trong tình huống như thế nào thì mọi người tự nghĩ cho câu chuyện thêm phong phú >”<).


..........


Hôm nay cậu học về muộn, lại mắc mưa nữa. Cậu cứ thế mà dầm mưa về. Có một chiếc ô tô trắng toát đỗ trước mặt cậu. Và dĩ nhiên, cậu biết đó là anh. Cậu đứng nhìn trân trân.

- Không lên hay sao? - anh mất kiên nhẫn, ló đầu ra nói.

Cậu giật mình rồi mở cửa xe…


Anh đưa cậu về nhà anh.

- Này, sao lại đưa em về đây? - cậu hơi giận.
- Thay ra đi, người em ướt rồi đấy - anh ném cho cậu bộ quần áo của anh.

Cậu hơi nhăn mặt nhưng cũng đi tắm vào thay bộ quần áo.

Cậu bước ra, mái tóc buông xõa và dính nước. Anh để ý, da cậu thật trắng. Anh hóa đá trước vẻ đẹp ấy. Bộ quần áo của anh dĩ nhiên ngắn hơn người cậu, sao che hết cơ thể đẹp đẽ ấy chứ. Giờ thì sao anh có thể kiềm chế được con thú trong người anh chứ.

Anh tiến đến gần cậu trong khi cậu đang lau tóc.

- Này, làm cái quái gì đấy?! - cậụ hét lên.
- Trước giờ anh không biết, em đẹp đến thế này đấy!!! - cùng lúc anh đẩy cậu xuống giường...
- Yah...y... - cậu bị chặn họng bởi nụ hôn của anh.

Cái cảm giác đấy thật ấm áp. Anh đùa giỡn ngay trong vòm miệng cậu. Cậu ngạc nhiên nhưng cũng để anh thỏa sức nghịch ngợm môi và lưỡi cậu. Cậu nhắm mắt.
Bất chợt anh kéo áo cậu xuống, nút mạnh vào cổ rồi dần xuống vai...

- Khôngggggg - Cậu hét ầm lên và đẩy mạnh anh ra.

Bốp.

Cậu dồn hết sức vào cái tát đó. Cậu thật sự rất giận anh.
Anh thì bất ngờ với cái tát đó. Anh đứng chôn chân nhìn cậu thu dọn đồ rồi đi qua anh. Cuối cùng, anh nghe thấy tiếng cánh cửa đóng cái “Rầm”. Anh cũng không hiểu sao mình lại làm thế với cậu.


Sau chuyện ấy, cậu không cho anh cơ hội giải thích. Cậu tránh mặt anh, cậu tắt máy...
Phải, cậu rất giận anh đấy.

Anh thì khác gì cậu chứ. Anh không giận cậu, ngược lại, anh giận mình. Anh tự trách mình. Anh thấy mình thật ngốc khi không kiềm chế được bản thân... Anh nhất định phải gặp được cậu. Đây là lần đầu tiên cậu giận anh.


Tối hôm đó, anh đến nhà cậu. Anh bấm chuông.
Cậu mở cửa, thấy anh, cậu định đóng cửa. Nhưng anh nhanh tay chặn lại.

- Này này, em phải cho anh giải thích chứ.
- ...
- Để anh vào nhà đi đã - anh nhìn cậu cười trừ.

Cậu để cửa cho anh vào.

- Nhà em vẫn vậy nhỉ?
- Nào, nói nhanh đi.



Không khí im lặng rợn người bao trùm lấy không gian.

- Em vẫn giận anh đấy à?
- ...
- Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa, được không?
- ...
- Anh xin lỗi mà. Tha lỗi cho anh!!!
- Không!... Hức...hức... - Cậu cúi mặt, bắt đầu khóc.

Và đây cũng là lần anh thấy cậu yếu đuối. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy Thiên Thần của anh khóc.

Anh nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, dỗ dành: “Đừng giận. Anh xin lỗi! Vì anh quá yêu em, anh không thể cưỡng lại được sắc đẹp của em. Tấc cả là vì em đấy.”

- ...
- Tha thứ cho anh nhé, Bạch Tuộc ngốc?!
- Anh đừng làm thế nữa nhé? - cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh sẽ không bao giờ làm em đau...
- Anh có hứa, sẽ không bao giờ rời bỏ em?!
- Anh sẽ không hứa điều đó...

Cậu cúi mặt. Có vẻ cậu hơi thất vọng. Phải chăng anh không phải người dành riêng cho cậu?

- ... Cé lẽ, anh sẽ khiến em khóc...nhưng anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ làm em đau.

Nói rồi, anh đẩy cậu tựa vào tường, vòng tay ra sau người cậu. Anh hôn lên đôi mắt ươn ướt mà khi nãy, cậu đã khóc vì anh.
Cậu hiểu chuyện gì sẽ đến. Cậu vòng cả hai tay ra sau cổ anh và ôm lấy đầu anh.
Anh đặt môi mình lên môi cậu. Anh cắn nhẹ vành môi dưới của cậu. Cậu khẽ rung mình. Anh bắt đầu đưa lưỡi mình vào khoang miệng cậu. Anh nút nhẹ nó và dĩ nhiên, cậu cũng đáp trả.
Nụ hôn đó, nó thật sự rất ngọt ngào.

- Bạch Tuộc ngốc, anh yêu em!!! - anh tiếc nuối rời môi cậu.
- Uh, em biết chứ! Vì em có thể cảm nhận tình cảm đó để rồi em cũng yêu anh!!! – Cậu cười hạnh phúc với anh.

Và đêm đó, trong căn nhà của Won, chuyện gì xảy ra tiếp theo thì chỉ có hai người đó biết.


..........


Đây là lời hứa:

“...Cé lẽ, anh sẽ khiến em khóc...nhưng anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ làm em đau”

End

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét