Nhật Kí Của H.O.T
• Khởi đầu nhật kí lúc 9:23 AM: Tony
Không biết có ai nghĩ rằng cái ý tưởng này thật buồn cười không nhỉ? Víêt nhật ký ư? Ðúng là chỉ có con gái mới làm thế thôi! Ðàn ông thật sự thì chẳng vâỵ đâu! Nếu có căng thẳng quá thì mình thích đập bẹp một cái gì đó hơn, nhưng Kangta lại đề ra ý này và thuyết phục mình cho bằng được. Không thể nào tin được là mình vẫn đang viết nhật ký đây. Chắc là mình điên rồi. Mình phải đi khám đầu mới được. Thật là không ổn.
• Mở nhật kí vào lúc 9:48 AM: Kang Ta
Tony cuối cùng cũng chịu nghe mình và bắt đầu viết nhật kí của riêng anh ấy, nhưng anh ấy cứ làu bàu đòi đi khám đầu. Cũng chẳng sao, mình chẳng biết anh ấy nói gì nhưng mình chắc rằng cách này sẽ rất có ích cho mọi người. Mình luôn nghĩ rằng viết ra được những ý nghĩ của bản thân thì rất tuyệt. Dù sao đi chăng nữa, mình đang là một thành viên của ban nhạc Hàn Quốc H.O.T. Wow, phải dừng ở đây thôi, tụi mình có một buổi tập nhảy lúc 10:30, sau đó còn phải đi chụp hình và đi phỏng vấn ở đài radio nữa.
• Mở nhật ký ra: 9:55 AM: Jae Won
Anh Kang Ta nói là viết nhật kí là một cách rất hiệu quả để giải toả căng thẳng. Mình nghĩ là mình cứ thử làm xem, nhất là khi mình đang làm một công việc căng thẳng như thế này. Có thể viết là một cách hay…bởi vì đôi khi mình không thể nói hết được với các anh, nên… tại sao lại không viết ra những cảm nghĩ của mình nhỉ? Ít nhất là những ý nghĩ ý sẽ ở yên và an toàn trên những trang giấy này, đúng không?
• Bắt đầu viết: 10:30 AM: Woo Hyuk
Ok, mình chẳng thể nào hiểu nổi việc này. Và cũng không hiểu tại sao Tony cứ đi vòng vòng trong phòng, lầm bầm mấy câu gì đó rồi lại đòi đi khám đầu. Mà tại sao Kang Ta lại đột nhiên đề ra cái ý này nhỉ? Mình chỉ cảm thấy rất mệt. Mình chỉ muốn tâp nhảy và làm xong mọi việc.
• Mở nhật ký: 10:09 AM: Hee Jun
Ưm...xin chào! Mình là Moon Hee Jun! Thật vui khi được nói chuyện với bạn. Tụi mình đang phải chẩn bị lên xe để đi đến nơi sẽ trình diễn, và sẽ tập thử ở đó. À, mà chưa có trang phục diễn, chỉ nhảy mà thôi. Chỉ còn đúng một tuần nữa là tụi mình sẽ có một buổi trình diễn thật lớn ngay tại đây, ở Seoul. Vì vậy hôm nay và ngày mai, tụi mình sẽ tập nhảy. Ngày kế tiếp thì tụi mình được nghỉ, và ba ngày còn lại sẽ phải tập luyện, lần này là với trang phục diễn hẳn hoi. Sẽ phải mệt lắm đây, nhưng tụi mình sẽ cố gắng hết sức để có thể trình diễn thật tốt. Bây giờ thì mình phaỉ đi đây.
• Trên đường đến sân vận động: 10:24 AM: Jae Won
Mình xin thề là đi chung xe với mấy anh có thể rất vui mà đôi khi cũng rất mệt. Ngay bây giờ thì mệt nhiều hơn vui. Tony cứ không ngớt phàn nàn về việc đòi đi bác sĩ để khám đầu. Anh Woo Hyuk thì ngồi một mình ở hàng ghế sau và buồn bã nhìn ra ngoài trời. Hee Jun cứ huýt sáo chọc nghẹo mấy cô gái, và Kang Ta cứ nghịch cái radio, chuyển hết đài này sang đài khác. Mình lại than phiền nhiều quá rồi, nhưng nhật kí ở đây là để nghe những điều ấy, có đúng không nhỉ? Nến đúng là như vậy thì bạn sẽ còn nghe nhiều điều như vây nữa.
• Kiểm tra âm thanh: 11:40 AM: Woo Hyuk
Chắc mình sẽ phải đánh Tony mấy cái nếu hắn cứ lải nhải không ngừng.
• Kiểm tra âm thanh: 11:08 AM: Tony
Ðược rồi, hồi nãy khi mình bắt đầu viết nhật ký, mình nghĩ là mình cần đi khám đầu; bây giờ mình chắc chắn là mình bị điên rồi vì mình lại viết thêm nữa. Mấy người kia đang nhìn mình một cách kì lạ, và Woo Hyuk thì hình như đang phát cáu lên. Mình chỉ mong tập cho xong buổi này. À, không phải là mình không thích công việc này, mình rất yêu nó… nhưng giá như đang có nhiều người ở đây để xem thì sẽ tốt hơn nhiều nhỉ?
• Khởi động 11:19 AM: Hee Jun
Cuối cùng thì Tony cũng đã thôi cằn nhằn. Woo Huyk mới vừa la Tony mấy câu nên chắc cậu ấy cũng hiểu. Cũng đúng lúc, không thì chắc mình sẽ đá cho hắn một cái. Nhưng cũng có lẽ là cậu ấy quá lo lắng cho buổi diễn sắp tới. Mình nghĩ là ai trong tụi mình cũng vậy thôi. Từ sáng đến giờ, Woo Hyuk chẳng nói tiếng nào. Jea Won thì có vẻ khó chịu, Kang Ta cứ chộn rộn không thôi. Mọi người đều lo lắng, phải không?
• Thở mệt nhọc: 12:43 PM: Tony
Chắn chắn là các fan sẽ thích buổi biểu diễn này. Tụi mình đã đổ hết sức lực vào. Tụi mình sẽ trình diễn nhiều bài liên khúc giống như là kết hợp Wolf and Sheep và Warrior’s Descendent. Tụi mình cũng diễn nhiều bài khác và có một đoạn trình diễn đặc biệt cho Woo Hyuk; anh ấy sẽ một mình ra sân khấu là trình diễn một đoạn breakdance tuyệt vời. Chỉ có mình anh ấy thôi, không có ai nhảy phụ họa cả. Chỉ có Woo Hyuk, một mình trên sân khấu. Tụi mình vẫn còn nhảy chưa đều một vài chỗ, nhưng rồi từ đây đến buổi trình diễn thì tụi mình sẽ hoàn chỉnh được. Bây giờ thì mình phải uống nước mới được, dễ chừng mình sẽ uống được đến 2 lít một lúc đây.
• Nghỉ giải lao 10 phút: 12:45 PM: Kang Ta
Tụi mình nhảy như điên và đã tập xong một nữa. Bây giờ thì tụi mình đang nghỉ giải lao. Mình muốn về khách sạn và đi tắm ngay. Buổi biểu diễn lần này sẽ hết sức thú vị. Càng tập tụi mình càng hoàn thiện hơn. Woo Hyuk thì đã đỡ căng thẳng hơn. Anh ấy cuối cùng đã chịu nói chuyện với Jea Won một chút. Anh ấy và Tony đang ra sau sân khấu lấy nước tụi mình. Hee Jun thì đang nói chuyện với Jae Won và đang chỉ gì đó về phía mấy cô gái đang đứng gần biên đạo múa của chúng tôi. Anh ấy đúng là một người thích tán tỉnh. Mọi người cứ nghĩ mình là người thu hút các cô gái, nhưng thật ra thì Hee Jun luôn là người có can đảm nhất để làm quen và nói chuyện với các nàng. Chỉ trừ Woo Hyuk ra, vì anh ấy ít khi để ý đến chuyện đó. 3 phút giải lao đã trôi qua, mình phải đi uống nước và phải uống thật nhiều. Gặp sau nhé.
• Tại khách sạn: 1:28 PM: Jea Won
Cuối cùng thì tụi mình cũng đã tập xong và bây giờ thì đã về tới khách sạn. Mỗi người có 5 phút để tắm và chuẩn bị để đi chụp hình. Phải thật nhanh! Mình chắc chắn là chuyện này không dễ dàng gì với Kang Ta. Anh ấy luôn sửa soạn thật cẩn thận trước khi đi ra ngoài. Ngay cả khi đi ngủ! 5 phút thật không thể đủ cho anh ấy. Tony mới vừa ra khỏi phòng tắm và đến phiên Hee Jun bước vào. Woo Hyuk đã tắm xong trước và đang nằm xoài ra trên giường. Chưa ai ăn cái gì nhưng người quản lý nói là chúng mình sẽ được nghỉ để ăn pizza hay cái gì khác ở đâu đó giữa buổi chụp hình và phỏng vấn. Mình đói bụng quá rồi.
• Trong phòng thay đồ: 2:04 PM: Tony
Hôm nay tụi mình chỉ chụp hình với hai trang phục. Tụi mình thở phào khi biết tin này vì thường khi thì tụi mình phải chụp ít nhất là 4 bộ. Tụi mình chụp rất nhiều hình trong trang phục của bài We Are The Future và sau đó là một số hình trong trang phục Full Of Happiness. Và cũng tốt là hôm nay tụi mình cũng chụp hình trong studio mà không đi chụp ngoại cảnh như những khi khác. Vì thế, lần chụp hình này sẽ nhanh và dễ dàng hơn. Mà người chụp ảnh hình như cũng muốn vậy. Họ cũng muốn làm cho xong việc và về nhà.
• Sẵn sàng để chụp ảnh : 2:36 PM: Hee Jun
Mình thật phải khen ngợi những người làm tóc. Nhớ nhắc mình nói với người quản lý là cần trả thêm cho họ. Biết bao nhiêu là khó khăn và đầy kiên nhẫn thì họ mới làm được cho bọn mình những kiểu tóc ấn tượng như thế này. Dù sao chăng nữa thì tụi mình sắp bắt đầu chụp ảnh rồi. Ðầu tiên là sẽ chụp với phôngnền trắng, sau là nền đen. Chắc cũng đơn giản thôi. Ít nhất là cũng đỡ phức tạp hơn những bức hình mà tụi mình đã chụp trước đây. Tụi mình chắc sẽ rời đây sớm.
• Vẫn còn chụp hình 4:09 PM: Hee Jun
Bọn mình chắc còn phải ở đây hàng giờ nữa vì hôm nay người quản lý đang rất bực mình và khó chịu.
• Bối rối 4:16 PM: Jae Won
Mình thật lo lắng cho Woo Hyuk. Mới một phút trước đây, khi tụi mình đang chụp ảnh thì anh ấy lại chạy ào vào phòng tắm. Mà không chỉ như vậy, anh ấy vừa bụm miệng vưà chạy cứ như anh ấy đang bệnh vậy. Bây giờ thì mọi người đang chờ anh ấy ra nhưng mình lại có cảm giác là chắc là còn lâu.
• Trong phòng tắm 4:22 PM: Woo Hyuk
Mình có cảm giác là mình đang chết đi vậy.
• Ðợi ngoài phòng tắm 4:31 PM: Tony
Woo Hyuk đã ở trong phòng tắm 15 phút rồi, vậy mà mình vẫn không nghe tiếng động gì cả. Mình vẫn nghe tiếng anh ấy thở nhưng hình như anh ấy chẳng cử động gì khác cả. Hồi nãy Jea Won có nói là Woo Hyuk nói với cậu ấy là anh ấy không khoẻ lắm. Hèn chi mà anh ấy chẳng nói chuyện với ai từ sáng đến giờ. Mà tại sao anh ấy lại không chịu nói cho ai biết nhỉ?
• Ngồi cạnh Woo Hyuk: 4:46 PM: Kang Ta
Cuối cùng rồi Tony cũng lôi được Woo Hyuk ra khỏi phòng tắm. Mặt anh ấy tái nhợt như một thây ma và anh ấy đi cũng không vững, dường như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Có lẽ hôm nay anh ấy đã nhảy quá sức. Người quản lý thì cho rằng anh ấy mệt vì tối qua tụi mình ngủ ít quá và hiện giờ thì tụi mình cũng chưa ăn gì. Vậy nên tụi mình sẽ làm xong cái vụ chụp hình này cho nhanh rồi sẽ nghỉ ngơi vì buổi phỏng vấn đã phải dời đến ngày mai. Có thể lúc đó Woo Hyuk sẽ thấy khỏe hơn chăng?
• Trở về khách sạn: 5:27 PM: Jae Won
Mọi người không ai nói một tiếng nào. Hee Jun không còn huýt sáo chọc nghẹo các cô gái, Tony không càu nhàu, Kang Ta cũng không còn táy máy cái radio nữa. Thật kì lạ, nhưng mình nghĩ chắc có lẽ mọi người đang lo lắng cho Woo Hyuk. Woo Hyuk không nói câu nào, anh ấy đang ngồi dựa vào cửa sổ, đôi mắt nhắm hờ, đôi khi nhíu lại giống như anh ấy đang đau lắm. Mình cố tự trấn an rằng anh ấy chắc chỉ bị cảm mà thôi, nhưng sao mình vẫn cảm thấy sợ quá. Hôm nay anh ấy thật khác hẳn. Và điều đó làm mình sợ.
• Ðọc báo: 6:02 PM: Kang Ta
Tụi mình đang đợi pizza đến. Mình lo cho Woo Hyuk quá. Mới về tới là anh ấy leo lên giường ngay, trùm một cái mềm kín người và đến giờ này thì anh ấy vẫn nằm yên như vậy. Mình không biết anh ấy đang bị gì nhưng mình nghĩ Jae Won biết. Cậu ấy đang ngồi trên giường đối diện đọc sách, còn Tony và Hee Jun thì đang đánh nhau trong game Tekken. Hai người cứ kêu tên rồi chọc tức nhau. Mình nghĩ hai anh ấy đang cố để đừng lo lắng thái quá cho Woo Hyuk
• Ðang ăn : 6:18 PM: Hee Jun
Thật tình là mình không hiểu nổi tại sao Jae Won vẫn ốm nhất bọn trong khi cậu ấy ăn nhiều đến thế. Một mình cậu ấy đã ăn hết nửa cái pizza lớn và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. À, mà Woo Hyuk vẫn ngồi yên trên giường và vẫn chưa ăn hết một miếng pizza. Chắc là cậu ấy mệt không phải vì đói. Kang Ta có nói với mình là chắc Woo Hyuk mệt vì cậu ấy đã tận hết sức khi tập nhảy. Cũng có thể là như vậy. Tuy nhiên, lúc nào cậu ấy cũng như vậy cả, khi nhảy là cậu ấy quên hết tất cả, nhất là những lúc trình diễn thử. Vậy thì tại sao hôm nay cậu ấy lại mệt hơn mọi ngày nhỉ? Mà cái đoạn breakdance ấy khó như quỉ sứ, vậy mà nhảy xong cậu ấy điềm nhiên rời khỏi sân khấu như chẳng có chuyện gì ghê gớm cả.
• Ðổi kênh truyền hình: 7:34 PM: Jae Won
Tạ ơn Chúa là cũng gần hết ngày rồi. Một ngày lạ kì mà mình chưa bao giờ trải qua. Woo Hyuk chỉ ăn một miếng pizza rồi lại ngủ tiếp. Anh ấy vẫn chưa thức. Cũng tốt vì mình nghĩ một giấc ngủ sẽ làm anh ấy khỏe hơn. Tony và Kang Ta đang ở dưới lầu để đặt phim cho tụi mình coi, còn Hee Jun thì đang nói điện thoại ở ngoài hành lang. Mình chỉ biết rằng nếu có một ngày như thế này nữa thì chắc mình điên mất.
• Ngồi ngoài hành lang: 10:09 PM: Tony
Lại một lần nữa, tui là người cuối cùng còn thức. Không biết tại sao mà tui thấy về đêm thì thú vị hơn rất nhiều. Có thật nhiều điều để tui suy ngẫm. Có bao giờ bạn trải qua cảm giác ấy chưa, cái cảm giác không ngủ được khi trong thâm tâm bạn đầy ăm ắp những ý nghĩ ấy? À ha, bây giờ tui đang cảm thấy như vậy đấy, nhưng toàn là lo lắng và bồn chồn. Tui lo cho Woo Hyuk quá và cũng hơi lo cho buổi trình diễn sắp tới nữa. Mọi người thường không hiểu được chúng tôi về khía cạnh này…thường người ta nghĩ cuộc sống của những người nổi tiếng thì không khó khăn gì để họ phải lo lắng bận tâm cả. Ðương nhiên là tụi tui cũng kiếm được rất nhiều, nhưng đổi lại chúng tui phải gánh chịu một sức ép lớn, vì sự nổi tiếng luôn đi cùng với trách nhiệm và nghĩa vụ. Thôi, dù sao thì tui cũng đi ngủ đây. Mong có một giấc mơ đẹp.
• Tự đập đầu vào tường trong phòng tắm: 3:42 AM: Woo Hyuk
Tại sao lại là mình?
• Ngồi trên ban công: 6:49 AM: Jae Won
Ok...mỗi người đều có cái gì đó của riêng mình mà không muốn cho người khác biết, đúng không? Ngay cả khi mình biết mình không nên làm vậy,nhưng mình cũng phải giữ một bí mật ghê gớm trong lòng. Khoảng 3 giờ rưỡi sáng nay, có một tiếng ồn làm tui thức dậy. Tui lắng nghe thật kĩ thì lại không nghe thấy gì nữa, nên tui nghĩ chắc chẳng có chuyện gì. Khoảng 6h sáng, tui thức dậy để đi toilet thì... tui thấy Woo Hyuk đang nằm đó, trên sàn phòng tắm. Thiệt sự tui không biết phải làm gì, anh ấy thở một cách yếu ớt va người thì tái nhợt. Tui hông muốn đánh thức mấy anh khác dậy nên tui nghĩ mình sẽ tự đánh thức anh ấy vậy.
~
"Woo Hyuk", Jae Won gọi nhỏ và khẽ lay cái thân hình lạnh ngắt trên sàn nhà. Không có động tĩnh gì, Jae Won cố lần nữa "Anh ơi!", lần này thì lớn tiếng hơn một chút.
Woo Hyuk khẽ lay động và từ từ mở mắt. Anh nhìn thoáng thấy một hình dáng mờ nhạt trước mắt. "Cái g..ì?"
"Hyukie, anh có sao không? Có chuyện gì vậy?" Jea Won lo lắng hỏi "Có chuyện gì vậy anh?"
"Ugh.." Woo Hyuk lấy tay ôm đầu, có cái gì đó cứ như đóng đinh vào đầu của anh. Anh không thể nhận thức rõ ràng một cái gì hết.
"Đứng dậy đi Woo Hyuk". Jea Won giúp Hyukie đứng lên. Jea Won vừa buông Woo Hyuk ra là anh ấy oằn người xuống cái toilet, có cái gì đó quặng lên trong bụng của anh ấy.
Jae Won hơi lùi người lại vì bất ngờ trước cảnh ấy. Woo Hyuk phải đi khám bác sĩ thôi. Chờ cho Woo Hyuk xong rồi, Jae Won vỗ nhẹ vào lưng Woo Hyuk và giúp anh ấy đứng dậy, "Anh ơi anh cần một bác sĩ".
Woo Hyuk ho thêm một lúc nữa và không trả lời Jae Won. "Em đi gọi người quản lý đây". Jea Won nói, xoay lưng và định bước ra cửa, nhưng đột nhiên Won bị cái gì đó ghì lại.
"Đừng". Woo Hyuk nói một cách nặng nhọc. "Đừng Jae Won..."
Jea Won nhìn thóang qua Woo Hyuk. Tại sao vậy? "Nhưng anh đang bệnh..."
"Quái quỉ. Tự nó sẽ hết. Anh chỉ bị cảm thôi mà". Woo Hyuk nói trong khi đang dựa vào cái bồn rửa mặt.
Jea Won đứng đó, bối rối. Tại sao Woo Hyuk không chịu tìm một sự giúp đỡ nào nhỉ? Won thóang nhìn cái gương mặt tái nhợt. Hyuk đang nhìn Won, đợi chờ câu trả lời. Jea Won lắc đầu "Um, anh ơi, em phải nói sao với mấy người khác đây?"
"Đừng nói gì cả. Anh không muốn mọi người phải lo lắng. Coi nhu là chưa có gì xảy ra đi". Woo Hyuk lạnh lùng nói.
~
Giữ kín bí mật này, mình làm vậy có đúng không nhỉ?
• Muốn đập bể luôn cái đồng hồ báo thức: 7:03: Tony
Ít nhất là tui cũng ấn cái nút Snooze (để dời giờ báo thức lại-ND) bốn lần rồi, vậy mà cái đồng hồ mắc dịch cứ nhất định réo ầm lên bên tai. Mà thật tình thì tui ngủ cũng kha khá đủ rồi, vì tối qua cũng không thức khuya như mọi khi. Giờ này thì tụi tui phải thức để chuẩn bị đi tập diễn thử một lần nữa lúc 10h. Tui hi vọng là Woo Hyuk sẽ khỏe hơn, vì hôm nay có nhiều việc để làm lắm. Tụi tui phải đi phỏng vấn bù cho ngày hôm qua, rồi sau đó còn phải đi lấy trang phục trình diễn nữa. Cũng phải lâu đấy, và sau đó còn phải đi hát lúc 7h tối nay. Trời, chắc không thể nào bận rộn hơn được nữa đâu. Tui phải ngồi dậy đây, phải đi tắm nữa, không thì mấy lão khác lại phí hết nước nóng thôi.
• Ngồi ngoài ban công với Jae Won: 7:05 AM: Tony
Quái, lão Woo Hyuk lại giành được cái phòng tắm trước mình.
• Lăn ra khỏi giường: 8:22: Hee Jun
Hiểu chính xác theo nghĩa đen, tui đang nằm trên sàn nhà, còn nghe được tiếng Jea Won cười chọc quê nữa chứ. Một cách thức dậy thật hay ho!
• Uống nước cam: 9:31 AM: Kang Ta
Thật là sướng khi được ngủ thật sự như hôm nay. Ngủ cho đến 8h rưỡi hay 9h thì mới là một giấc ngủ thật sự. Thường thì tụi tui ít có cơ hội vậy lắm. Không biết tại sao lúc tui thức dậy thì Hee Jun đã nằm lăn ra đất, làm tui đạp trúng lão. Có trời mới biết lão ấy đang làm gì ở đấy. Hôm nay là một ngày rất bận rộn đây, không biết là Woo Hyuk cảm thấy khỏe hơn chưa. Anh ấy đang ngồi ngoài ban công với mấy người khác. Tui đoán là anh ấy có vẻ cũng okie rồi. Chắc là anh ấy chỉ xui bị bệnh một ngày rồi thôi. Tui phải đọc báo đây. Không biết tụi tui làm ăn thế nào trên bảng xếp hạng tuần này nhỉ?
• Cảm thấy thật hãnh diện: 9:34 AM: Kang Ta
Yeah! We are the future đứng hạng 3 tuần này nhé!
• Trên đường đến sân vận động: 10:12 AM: Hee Jun
Trời ạ, tại sao cứ mỗi lần tui không huýt sáo chọc nghẹo ai là một cô gái đẹp lại lướt qua hả trời? Bây giờ thì tụi tui đang trên đường đến nơi diễn tập, mà cái này chỉ là bắt đầu cho một ngày dài thôi nhá. Woo Hyuk có vẻ khỏe hơn rồi, hay là hắn chỉ giỏi đóng kịch thôi hả trời. Nhưng dù sao thì hắn cũng đã nói chuyện với mọi người rồi, một dấu hiệu tốt. Dấu hiệu duy nhất chứng tỏ hắn còn khó chịu là hắn mới bảo Kang Ta thôi cái tật táy máy cái radio đi và còn kêu Kang Ta lên phía trước ngồi. Tony đang chơi game boy và Jae Won đang đọc cuốn sách gì đó. Còn tui hả? Giờ thì tui phải "cực lực và nghiêm túc" húyt sáo chọc nghẹo ai đó đây.
• Kiểm tra âm thanh: 11:09 AM: Tony
Khi tụi tui tới nơi, Kang Ta gần như phải lôi Hee Jun vào trong vì lão Jun cứ mải mê chọc mấy cô gái dễ thương đang đứng ngoài đường. Bây giờ thì lão ấy đang thử microphone trong khi Jae Won chỉnh qua chỉnh lại mấy cái nút điều khiển để biến giọng hắn khác đi, nghe rất buồn cười. Kang Ta đang cười như điên, đền nỗi không đứng vững được. Sao tui không thấy Hyuk đau vậy cà...chắc lão đang ở đâu đó sau sân khấu. Chẳng bao giờ hiểu nỗi lão.Ôi không... Hee Jun đang làm trò, lão đang kêu cục cục giả làm gà. Hehe, điệu này là đến phiên tui phải ra tay đây.
• Trong phòng vệ sinh: 11:11 AM: Woo Hyuk
Tui thấy không được khỏe lắm...
• Ngồi ngoài phòng vệ sinh: 11:15 AM: Jae Won
Woo Hyuk bị bệnh trở lại rồi. Ngồi ngoài này mà tui cũng nghe tiếng lão ấy thở khò khè. Thiệt là không hay chút nào. Lão ấy mà không diễn tập được thì sẽ sao nhỉ? Buổi trình diễn lớn đầu tiên của tụi tui sắp đến rồi, mà nếu Woo Hyuk không chịu đi khám bác sĩ thì lão không thể nào diễn nổi đâu; nhưng lão ấy cứ không chịu và tui thì không thể nói gì cho ai nghe hết. Tui phải làm gì bây giờ?
• Tìm kiếm: 11:47 AM: Kang Ta
Nữa rồi, Woo Hyuk lại biến đâu mất, mà đâu chỉ có thế, lần này thì Jae Won cũng lặn đâu mất tăm luôn. Tuyệt! Tuyệt thật đấy! 20 phút nữa thì phải tập rồi mà bây giờ tụi tui lại phải chơi trò trốn tìm mới hay chứ.
• Wonnie và Hyukie đang ở đâu nhỉ? 11:54 AM: Hee Jun
Lạy trời, người quản lý đang muốn điên lên. Anh ấy đang xin lỗi mấy anh hậu đài và bộ phận âm thanh. Tui cá chắc rằng chút nữa lên xe, tụi tui phải nghe mắng dài dài. Vẫn chưa thấy Hyuk hay Jae Won đâu cả.
• Đi ra sau sân khấu: 12:03 PM: Tony
Không biết tai sao mà tui lại nghĩ rằng phải ra nhà vệ sinh để tìm Woo Hyuk. Sẽ làm sao đây nếu lão ấy vẫn chưa khỏe lại? Nến Hyukie còn bệnh thì sao? Chuyện đó cũng có thể xảy ra mà, đúng không?
• Đi vòng vòng mấy hàng ghế: 12:18: Hee Jun
Tony đã tìm được Woo Hyuk trong nhà vệ sinh. Hyukie có vẻ không khỏe lắm. Dạo gần đây, Woo Hyuk bị gì thế nhỉ? Đột nhiên, chỉ 1 tuần trước buổi trình diễn của tụi tui, hắn lại đổ bệnh ra thế này. Tui nghĩ chắc mọi chuyện đã qua rồi thì hắn lại có vẻ bệnh nặng hơn nữa. Tui nghĩ là tụi tui mừng quá sớm rồi. Vẫn chưa thấy Jae Won ở đâu cả. Hắn lại đi đâu được nhỉ? TÌm được hắn chắc cũng phải lâu đây.
• Ở hậu trường với Woo Hyuk: 12:27: Tony
Chưa bao giờ tui thấy Woo Hyuk như thế này cả. Thì tui cũng thấy lão ấy bệnh rồi, nhưng chưa bao giờ bệnh như thế này. Da của lão tái nhợt, mắt thì đỏ ngầu, và khi tui tìm thấy lão thì lão đang ngả người vào cái toilet và ho rũ rượi, tui có cảm giác là lão sắp ho văng cả lá phổi ra ngoài. Bây giờ thì lão đang ngồi đây và ráng uống hết chai nước. Nhưng ít nhất là giờ thì tụi tui cũng biết tìm lão đi đâu nếu lão còn biến mất lần nữa. Giờ thì tui cũng phải phụ mấy người khác đi tìm Jae Won đây.
• Nhìn Tony đi ra chỗ khác: 12:28 PM: Woo Hyuk
Tui không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Tui chỉ biết là tui mệt chết được và Tony thì nói là Jea Won đã lặn đâu mất. Tui đoán cũng do chuyện hồi tối hôm qua. Tui chẳng biết biết cái quái gì hết, dù sao thì tui đã ngồi trong cái toilet chết tiệt đó suốt đêm. Tốt hơn là Jea Won phải nhớ giữ lời hứa.
• Cuối cùng thì cũng chuẩn bị tập được: 12:43 PM: Kang Ta
Đúng là Tony giỏi tìm người khác thật. Lão đã tìm thấy Jae Won đang ngồi ở cầu thang ngoài sân vận động. Jea Won thì nói là hắn chỉ cần chút không khí. Tại sao mà chẳng ai nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm Wonnie nhỉ? Càng lúc càng tệ hơn hay sao ấy. Buổi diễn tập sắp bắt đầu, và chắc rằng là hôm nay tụi tui không hủy bỏ được việc gì hết. Cầu cho Woo Hyuk có thể làm hết được.
• Hậu đài: 1:38 PM: Hee Jun
Đến lúc Woo Hyuk phải đi khám bác sĩ thôi. Đang tập diễn thì hắn lại bỏ chạy ra ngoài nữa. Lần này, hắn cũng tự nhốt mình trong phòng vệ sinh, nhưng chỉ cần nghe tiếng thôi thì cũng đủ biết là Hyuk bệnh nặng lắm rồi. KangTa đang đứng cạnh cửa phòng vệ sinh, chốc chốc lại gõ cửa xem Woo Hyuk có cần gì không. Tuần này thật là tồi tệ. Quá sức, buổi trình diễn sắp đến rồi mà Hyuk thì bệnh nặng thế này. Ok, giờ thì cũng chẳng làm gì hơn được, dù sao cũng ở đây rồi, sao tui không lại làm quen cô bé dễ thương kia nhỉ.
• Đi đi lại lại: 1:44PM: Jae Won
Đầu óc tui trống rỗng! Tại sao tui lại cảm thấy mình có lỗi thế này? Tui có cảm giác là tại tui mà Woo Huyk mới trở bệnh nặng như thế này! Và bây giờ thì tui không giúp ích được gì cả!
• Canh chừng ngoài nhà vệ sinh: 1:49 PM: Kang Ta
Jea Won làm tui lo muốn chết khi hắn cứ đi qua đi lại. Nãy giờ Woo Hyuk ở trong phòng vệ sinh lâu lắm rồi và cũng chẳng có trả lời gì tui. Hee Jun nói là Hyuk cần đi khám bác sĩ và tui hoàn toàn đồng ý. Bây giờ Tony là người bình tĩnh và can đảm nhất, anh ấy đang chịu trận cho cả đám. Tui có thể nghe tiếng của người quản lý la lối vọng ra từ sân khấu. Tội nghiệp Tony. Tui chắc chắn phải cám ơn lão ấy. Jae Won cứ lẩm bẩm cái gì đó. Tui nghĩ là hắn biết nhiều chuyện mà cả đám tụi tui không biết.
• Hầu như là bị điếc luôn: 1:58PM: Tony
Trời ơi, khả năng la lối của lão ấy quả là thiên phú.
• Bị "giảng bài": 2:04 PM: Hee Jun
Chuyện này thật là tức cười! Tui có phải là người bị bệnh đâu cơ chứ! Tui cũng không phải là người làm cho các kế họach bị hủy bỏ hay là người bỏ ngang giữa chừng buổi diễn tập. Vậy mà cái ông quản lý này đang cố đổ lên đầu tôi tất, bằng những lý do đại loại như "Nếu anh là một trưởng nhóm tốt thì anh phải chăm nom cho các thành viên khác chứ". Blah blah blah... im dùm đi! Tui sẽ cho ông thấy thế nào là khả năng lãnh đạo! Chừng nào mà Woo Hyuk ra khỏi phòng vệ sinh rồi, tui sẽ lôi hắn đến bác sĩ ngay, có phài nắm tóc lôi đi cũng được.
• Nghe tiếng "ông Quản" la Hee Jun: 2:07 PM: Kang Ta
Ông ấy có quyền gì mà la Hee Jun nhỉ? Đừng hiểu lầm tui, tui thương Woo Hyuk lắm, nhưng lão ấy mới chính là người gây rắc rối cho cả bọn. Tui không làm gì được để lôi lão ấy ra khỏi phòng vệ sinh. Chắc tui phải nhờ Jae Won làm việc này và phải ra ngoài kia chống giữ giùm Hee Jun một chút.
• Cuối cùng cũng ngồi dậy được: 2:12 PM: Woo Hyuk
Ông trời chắc ghét bỏ mình lắm...
• Giúp Woo Hyuk uống chút nước: 2:16 Pm: Jae Won
Khi tui còn đang tìm cách để lôi Woo Hyuk ra khỏi phòng vệ sinh, thì đột nhiên cửa mở và lão ấy đang bám vào nó. Lão ấy trông tệ hơn bao giờ hết. Tui hy vọng là lần này lão ấy không ngu ngốc đến nỗi không chịu đi khám bác sĩ. Lẽ nào lão ấy không tự cảm thấy là lão ấy cần như vậy hay sao? Hyukie yếu sức đến nỗi không cầm được chai nước. Tui có cảm giác là tui đang cho em bé ăn hay cái gì đó tương tự. Tui thấy thương Hyuk quá.... Tui không muốn thấy cảnh này nữa, tui muốn lão ấy khỏe mạnh. Cầu cho Hyuk chịu đi khám bác sĩ.
• Chuẩn bị tập diễn lại: 2:34 PM: Tony
Tụi tui đã cố gắng, cố gắng rất nhiều nhưng cũng không được. Tụi tui không thể bắt buộc Woo Hyuk làm gì cả khi hắn không muốn làm, ngay cả khi sức khỏe của hắn đang bị đe dọa. Hắn cứ nhất quyết mặc kệ sự tình. Mỗi lần hắn nhức đầu, hắn không thèm uống thuốc giảm đau. Mỗi lần hắn bị trật mắc cá chân hay bị té trong khi diễn tập, Hyukie cũng không chịu dừng lại để nghỉ một chút, dù là một chút xíu thôi. Bây giờ thì Woo Hyuk bệnh thật, và hắn cũng nhất định mặc kệ, không chịu đi bác sĩ. Hee Jun thì đang cáu lắm và cả hai lão ấy đều đang nổi nóng với nhau. Tui chỉ mong hai lão ấy không đánh nhau. Chẳng có gì tốt đẹp cả nếu nhóm tụi tui không chịu đoàn kết.
• Cuối cùng cũng xong: 4:19PM: Kang Ta
Cuối cùng thì tụi tui cũng xong buổi tập dượt. Thật kinh ngạc, Woo Hyuk tập đến cuối cùng, mà không bỏ chạy ngang hông và cũng không làm hư động tác nào. Đến lúc tụi tui nghĩ là lão ấy không còn đủ sức để tập thì lão ấy lại làm cho tụi tui bất ngờ. Nhưng mà tui nghĩ dù sao thì Woo Hyuk cũng phải đi khám bác sĩ. Và tui cũng chắc là Jea Won đang giấu điều gì đó. Chừng nào về khách sạn thì tui phải nói chuyện với hắn mới được.
• Trên đường đi shop: 4:44 PM: Jae Won
Thật là một ngày dài. Mà chỉ mới một nửa ngày trôi qua thôi. Tui hi vọng là không ai trong tụi tui chọn đồ quá lâu. Hee Jun và Woo Hyuk đang giận nhau lắm. Hai lão cứ cãi nhau. Hee Jun thì cứ càm ràm là Woo hyuk thiệt là ngu ngốc vì không chịu đi khám bác sĩ, còn Woo Hyuk thì cãi lại là nếu Hee Jun không chịu im đi và để cho lão ấy yên thì Woo Hyuk bảo đảm Hee Jun sẽ là người cần đi khám bác sĩ. Người quản lý thì căng thẳng hết sức, ông ấy gọi điện thoại liên tục và nói với mọi người là không cần lo lắng vì chúng tơi sẽ đến đúng giờ. Tony thì không biết vì lý do gì mà cứ ngồi nhấp nhổm trên ghế. Tui gần như là kêu Kang Ta trói lão ấy vào ghế nếu lão cứ chộn rộn như vậy mãi. Tui chỉ muốn về khách sạn thôi... Tôi chỉ muốn về đó, nằm xuống giường và ngủ một giấc dài. Tạ ơn Chúa là ngày mai tụi tui được nghỉ.
Cre: YAN5nam
.....
[Documents] H.O.T - 8 năm nhìn lại
Nguồn: hotwonderland.com
Written by: futurer
Câu chuyện về cuộc gặp gỡ có chủ đích giữa năm chàng trai của đất nước
củ sâm đã từ lâu được xem là sự tích ra đời của một huyền thoại. H.O.T,
như các fan vẫn âu yếm gọi bằng cái tên đậm dấu ấn Hàn: "Choti", ko mang
đặc trưng điển hình mà một huyền thoại vốn phải có. Những gì họ làm rất
đỗi bình thường, thậm chí là tầm thường nếu xét về phương diện một nghệ
sĩ âm nhạc thực thụ. Nhưng cái tầm thường ấy trong mệnh đề đối lập giữa
xu hướng và cá tính đã vụt thoát xác thành cái vĩ đại vô cùng. Tất
nhiên cụm từ “vĩ đại” được dùng ở mức độ nhẹ nhất có thể.
8 năm trôi qua với bao nỗi thăng trầm từ thời lập đế, năm chàng trai
thuở nào đã ko còn là những cậu bé mới bỡ ngỡ bước chân vào thế giới âm
nhạc. Cái tên H.O.T đi vào lòng người từ cách đây rất lâu dưới cụm từ
được bao kẻ trọng vọng – “Huyền thoại”. Những gì hôm nay chúng ta nói ko
phải hoài tưởng một thời huy hoàng, mà chỉ là cái quay đầu nhìn lại
những gì đã qua, con đường họ đã bước và con đường chúng ta cùng theo.
10 năm trước, để chuẩn bị cho ra đời thử nghiệm mới, Lee Soo Man mang về
công ty mình một cậu nhóc đen thui biết nhảy, giọng hát của cậu ko thể
gọi là hay, nhưng có đủ tư chất. Và cậu được quyết định sẽ trở thành một
trong những con át chủ bài sau này của ông.
Luyện tập gian khổ cho một sự nghiệp rực rỡ được vẽ ra trước mắt, cậu
quen thêm nhiều người bạn. Hee Jun, Jae Won, Woo Hyuk, Tony, Kangta,
những cái tên lạ lẫm tìm đến nhau trong một khát vọng chung được nổi
tiếng, như họ vẫn hằng mong từ ngày còn ngồi trước màn hình vỗ tay bồm
bộp cho mỗi chương trình tạp kĩ. Ước mơ rất bình thường, nhưng thành quả
thật lớn lao. Những cái đầu ngây thơ chỉ biết cống hiến hết mình vì mỗi
điệu nhảy và bài luyện thanh, ko hề biết rằng một ngày nào đó họ sẽ
được cả ngàn người tung hô và cả ngàn người cố gắng đạp xuống bùn. Tất
cả đều hướng về một cái tên suy nhất: “H.O.T”.
Âm nhạc của H.O.T ko quá kinh điển, cũng chưa đạt đến cái gọi là đột phá
nhưng nó nói lên rất nhiều điều, những điều tưởng như xuất thân của
người phát ngôn sẽ ngăn họ ko bao giờ đụng đến, và những điều khiến các
fan của họ sùng bái, còn các nhà phê bình phải quan tâm.
H.O.T lớn lên trong âm nhạc của chính mình. Mỗi album là một lần thay da
đổi thịt. Album sau lại chững chạc hơn album trước về suy nghĩ trong
lyrics lẫn tâm hồn trong thanh âm. Có thể người ta nói đúng, H.O.T được
yêu bởi chính sự trưởng thành của họ và H.O.T vĩ đại bởi mức độ chín
chắn tăng ko ngừng theo chiều đi lên trong từng album tạo thành cái logic cực kì chặt chẽ cho cả 5.
Album 1: Tiếng nói từ những cậu học sinh mới lớn.
Kết quả của bao ngày lao động cật lực nhằm kiếm cho mình một chân trong
ngành showbiz đã đưa các cậu trai đến gần hơn với giấc mơ. Single debut
“Warrior descendant” ko gây nhiều tiếng vang nhưng cũng là quá đủ để một
ban nhạc mới thu hút được kha khá sự chú ý của dư luận. Warrior
descendant là nỗi bức xúc từ những cậu học sinh luôn phải chịu cảnh cá
lớn hiếp cá bé thường thấy trong bất kì một ngôi trường nào, ko phân
biệt tầng lớp hay quốc tịch. Bài hát vẽ ra cho ta thấy một thực trạng mà
người ngoài cuộc có thể ko quan tâm, nhưng đối với người trong cuộc thì
đó là nỗi đau đời, vì chúng kéo dài, dày vò và ko dứt.
“Tôi ko thể ngẩng mặt.
Tôi ko muốn người ta thấy những vết bầm tím khắp thân.
Họ sẽ hỏi rằng: “hôm qua bạn có đi nhà thờ ko?”, “chuyện gì đã xảy ra với bạn vậy?”
Họ sẽ lục lạo khắp nơi tìm tôi.
Tôi ko thể kể cho họ biết.
Tôi ko thể.
Chẳng chuyện gì cơ may giúp được tôi.”
“Bị đánh đập như một tên ngốc.
Tôi mất tất cả và lang thang vất vưởng ở mọi nơi.
Giờ đây với âm thanh tiếng đấm đá, trộm cắp và tiếng thở hồng hộc, trái
tim tôi đã bị xé nát bởi những người từng là bạn của tôi.”
Tiếng rap đay nghiến suốt bài hát kể về một nỗi đau đớn tủi nhục ko được
xã hội quan tâm. Warrior descendant chính là những điều cần nói và nên
nói bởi đại diện của một thế hệ trẻ như H.O.T. Trong cả album đầu tiên,
những suy nghĩ như của Warrior descendant ko được thể hiện nhiều và mạnh
mẽ. Thế nhưng nó vẫn khiến những nhà phê bình nhận thức được sự nổi dậy
của một hiện tượng mới với cái tên gợi bao niềm tin từ cả một cộng
đồng, một thế hệ. Album 1 dù cho bị chê là quá non nớt và ko xứng tầm
với H.O.T vẫn mang đậm tính cách nhóm, một nét tính cách điển hình thể
hiện ở nội dung dàn trải mọi mặt, mọi khía cạnh tình cảm của xã hội và
luôn cố dành chỗ cho những phát biểu về xã hội từ cái nhìn cá nhân.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc cái vẻ riêng ấy của H.O.T lại ko được phát
huy sau khi đã được Warrior descendant khơi nguồn, thị trường đã ngăn
lại và chuyển hướng tất cả để một H.O.T - đứa con của showbiz ra đời.
Candy là kết quả của một toan tính đầy tính thương mại từ bộ óc chỉ kinh
doanh nhạc chứ ko chơi nhạc. Lyric ko có gì đặc sắc, nhạc “bốp” dần đều
pha chút bounce nhí nhảnh cực phù hợp với tuổi teen, Candy nhanh chóng
thu hút được hàng đống fan độ tuổi là con số hàng chục dưới 20, bù đắp
được những khuyết điểm của Warrior descendant bằng một ngoại hình dễ
thương nhún nhảy trong vỏ gấu bông xinh xắn và một giọng hát nũng nịu
nghe rõ là biết nhắm vào lũ con gái thích búp bê thay cho làn da đen
đủi, bụi bặm cùng tiếng gào thét trách móc của bọn “đường phố”.
Sự đối lập riêng giữa Warrior descendant và Candy biểu hiện thành sự đối
lập chung giữa những bản tình ca nhẹ nhàng (về ý nghĩa), dễ nghe, dễ
hiểu như As much as I love you, Your image in the sunset, You’re fast
I’m slow, About women chủ yếu phục vụ những tai nghe không chuyên và
những bài hát mang đậm tính tự sự phơi bày cái tôi khó chịu gắt gỏng mà
người ta gọi là tính cá nhân như The time of individual characteristic,
Another boring day trong album.
Cái khác biệt này cũng chính là mầm mống cho một H.O.T tài năng trong cả
thế giới showbiz và nghệ thuật sau này. Như đã nói, album 1 là tiếng
nói từ những cậu học sinh đang dần ý thức về bản thân mình, và cũng là
tác phẩm đầu tay của một ban nhạc ko được huấn luyện để chơi nhạc chuyên
nghiệp, hay nói đúng hơn là chỉ được đào tạo để phục vụ showbiz, nên
tất lẽ dĩ ngẫu nó phải là cái album tập trung nhiều khiếm điểm đáng chê
trách nhất của H.O.T.
Nó ko có tính ban nhạc. Từ đầu đến cuối giọng hát phô của Kangta gần như
chiếm lĩnh toàn bộ, kể cả rap và vocal. Nhiều lúc Kang cũng ko làm tròn
trọng trách được giao bằng sự thiếu kiềm chế trong xử lí giọng, gây nên
cảm giác khó chịu nơi người nghe.
Ngoài phần hát thì ngay cả lời và nhạc cũng cho thấy sự non nớt của một
ban nhạc tuổi teen. Nhạc đơn giản, ko có yếu tố mới, hoàn toàn là sự vay
mượn từ kiểu nhạc pop đang thịnh hành ở các nền showbiz nổi tiếng lúc
bấy giờ như US, UK, pha thêm một chút hiphop nữa là ra chất nhạc gọi tên
H.O.T. Lời thì khác hơn một chút, bên cạnh những lyric đẹp về tình bạn
(When I need you), học đường (Warrior descendant), thế hệ trẻ (The time
of individual characteristic) thì những lyric tình yêu buồn cười của
thời cơ chế thị trường vẫn có chỗ tồn tại (You’re fast I’m slow và đặc
biệt là Candy).
Đậm chất trẻ con là vậy, nhưng khách quan mà nói, H.O.T thuở ban đầu
dùng loại nhạc này để lôi kéo người ủng hộ ko phải ko hợp lý. Khởi đầu
bằng vốn tài năng nhỏ tẹo chưa có điều kiện mài giũa, lần chứng tỏ thứ
nhất lại bị phủ nhận bởi lời buộc tội ăn cắp bản quyền, H.O.T phải chọn
cho mình con đường tắt nhanh hơn đến sự nâng đỡ của một nhóm người, để
sau này nếu họ muốn mang đến cái tôi thật sự, yên tâm rằng sẽ ko có cả
thế giới chống lại họ.
Đó là một tính toán đầy khôn ngoan những cũng là sai lầm nghiêm trọng
dẫn đến sự xua đuổi của giới nghệ thuật với họ sau này. Vì dù họ có tài
năng thế nào, thì vẫn có một điều hiển nhiên ko thể chối: họ là người
của showbiz, đã mang dòng máu thương mại chảy trong mình mà nghệ thuật
ko bao giờ chấp nhận. Sự lửng lơ ko rock ko hiphop của Jun solo là một
ví dụ cho thấy rõ nhất hậu quả do tính 2 mang của H.O.T gây ra.
Bỏ qua sự dè bỉu của một nhóm ít người biết nghe nhạc hoặc tỏ ra biết
nghe, Candy tiếp tục là bệ phóng hiệu quả cho thành công của nhóm. Từ 5
cậu bé nhảy thuê luôn phải cúi đầu nhận chân diễn ở những nơi ko có lòng
tôn trọng cho một nghệ sĩ, H.O.T đã bước đi đường hoàng hơn trong sự
bao bọc của các fan. Chọc vào fan teen Hàn là chơi dại, người ta biết
thế, nên ai cũng khẽ khàng đóng cái miệng lại để chờ cười luôn một thể
cho thất bại ngay sau một hiện tượng ngôi sao. Vì đó là quy luật khách
quan. Với cái kiểu nhạc chạy theo xu hướng thế này ko sớm thì muộn,
chuyện các cậu bé trượt cái oạch từ đỉnh cao xuống cũng sẽ đến. Các cậu
lại ko cho thấy nhiều lắm biểu hiện của những tài năng trẻ khả dĩ có thể
đưa các cậu đi tiếp trên con đường công danh. Sự sụp đổ của H.O.T chỉ
còn là vấn đề thời gian. Trong khoảng thời gian đó, vì lòng nhân ái hay
vì ko quan tâm, người ta sẽ dễ dãi cho qua mọi biểu hiện ngứa mắt của
thuật diễn xuất phục vụ thị trường nơi H.O.T.
Nhưng thời gian cứ trôi và mức độ nổi tiếng của H.O.T vẫn cứ tăng vùn
vụt. Như mọi gasoo khác, H.O.T tận dụng khoảng thời gian trống này (xét
trong điều kiện có album 2) để quảng bá hết sức mình cho thương hiệu của
bản thân và của cả SM với tư cách là thử nghiệm đầu tiên. Họ càn lướt
hết show này đến performance kia, tham gia cả drama, chương trình của
các gasoo khác và tùm lum thứ tiết mục cốt làm sao để mang Candy tiếp
thị đến mọi nhà. Kết quả của quá trình xúc tiến quảng cáo tích cực như
thế là những dòng người ào ạt đổ xô đến dùng thử và mua luôn mặt hàng.
Mua cái album chỉ là hình thức, ủng hộ cho H.O.T mới là cái cần nhắm đến
của cả 2 bên. Trong lĩnh vực này, SM tỏ ra ko kém cạnh gì các thương
gia chính hiệu. H.O.T chỉ cần tuân theo lịch làm việc chi chít những chữ
đóng dấu bởi Soo Man là có thể bảo đảm luôn giữ vị trí top ten trong
lòng người hâm mộ, tiếp tục chễm chệ trên những bậc cao của các bảng xếp
hạng như một ví dụ điển hình cho công nghiệp lăng xê.
9 tháng chìm ngập trong cuộc “mua bán” âm nhạc trôi qua nhanh chóng.
Người ta bắt đầu nghi ngờ về khả năng tồn tại của ban nhạc đã được gán
mác one hit wonder. Sự ra đời của album 2 có ko? Và nếu có thì quan
trọng hơn là họ có với được đến tầm cao danh vọng đã xây nên bởi album
1, hay nói đúng hơn là bởi 5 khuôn mặt xinh xắn tươi trẻ và một bài hát
nhí nhảnh mang tên Candy ko? Trong cuộc đã có kẻ cười thầm với ý nghĩ
“đã đến lúc rồi đấy”. Nhưng vẫn chưa ai dám chắc một điều gì. Cho đến
một ngày cuối tháng 6 năm 1997…
Album 2 được xuất bản – sự hiện diện được bao kẻ mong chờ vì thiện ý và cả ác ý của nó.
Và nó là món quà lớn bất ngờ cho cả 2 bên…
Album 2: Những gã trai trẻ nổi loạn.Những kẻ chờ đợi một cơn cười thỏa thuê hụt hẫng lớn, những kẻ ngưỡng mộ sung sướng với niềm vui, mặc dù theo đánh giá riêng cũng ko đến nỗi vui bằng cảm giác chào đón những album sau đó. Nói về Wolf & sheep, chỉ có thể dùng 2 cụm từ ngắn gọn: “có tiến bộ” và “gây ngạc nhiên”.
H.O.T lại mở đầu bằng miếng nhử mồi Wolf & sheep (cùng tựa với album) trong nỗ lực tìm chỗ đứng cho cái tôi của mình. Bài hát là bước nhảy vọt quá lớn trong sự phát triển của một con người đòi hỏi phải tuân theo quy luật liên tục và có giai đoạn.
Sự thẩm thấy Wolf & sheep diễn ra một cách khó nhọc. Người ta cảm thấy ko thoải mái khi phải lắng nghe một ai đó nói về chính trị một cách gay gắt và đầy tính mỉa mai như vậy, huống hồ là từ những kẻ họ đang coi khinh, vì điều đó chứng tỏ là chúng nó hơn mình một cái đầu và chúng nó thật sự đáng gờm.
Wolf & sheep giễu cợt những kẻ chê bai và tra tấn fan bằng giọng rap kèn kẹt, cào cấu màng nhĩ đầy kĩ thuật và kiểu rap “tổ tiên” của phong cách H.O.T – rap có phân công phân bè, rap theo nhạc và rap nhấn ở âm điệu tạo nên sắc thái tình cảm của cả một câu vốn được quan niệm là đọc chay.
“28 tháng 6 năm 2000, những kẻ được báo trước đã mò đến.
Lẽ nào ko còn sự bình yên cho chúng ta?”
“Tai họa đổ xuống đầu chúng ta, những con cừu, vẫn mong chuyện này chỉ xảy ra cho ai khác ko phải ta.
Nỗi đau sâu tận trong lòng.
Chúng ta bị giẫm đạp và bị ăn sống, chẳng thể hỏi được ai tại sao điều này lại đến với chúng ta…
Tất cả thế là hết.”
“Lồng ngực tắc nghẹn.
Năm mươi năm bình yên đổ vỡ trong một ngày.
Mọi thứ bị hủy hoại trong tay chúng.
Tôi nhìn những ngày đáng nguyền rủa kia trôi qua.
Tại sao chuyện lại xảy ra với tôi ?
Tôi đã phạm phải lỗi lầm gì để đáng bị như thế ?”
“Trong cơn mưa đỏ lặng thầm rơi, chúng mày dẫm lên những linh hồn bé nhỏ, cười như điên như dại.
Tao sẽ ngẩng dậy lần cuối để cầu lời nguyện cuối cùng trước khi tao ra đi.”
“Chúng tôi nhớ những ngày thiên đường ko bao giờ trở lại.”
“Tất cả đã bị hủy hoại.
Tất cả đã bị lấy đi.
Cả quyền tự do được sống ở nơi chúng tôi muốn và hòa bình cũng bị cướp đoạt.
Tại sao tôi phải sống trong nỗi hối tiếc này?”
Đây ko phải là lời lẽ từ một ban nhạc tuổi teen. Những ngôn từ này chỉ có người biết chuyện mới hiểu và nó được tạo ra ko dành để kiếm doanh thu. Thế nên khó ai có thể chấp nhận ngay từ khi nó bước ra khỏi trứng. Sự khó chịu lan nhanh và tạo thành một số đông phản đối. Wolf & sheep lại lâm vào tình cảnh của Warrior descendant ngày xưa mặc dù mức độ và phạm vi sự thật được phản ánh cũng như lí do cấm đoán là khác nhau. SM buộc phải dùng đến biện pháp cũ đã từng mang lại thành công hơn cả mong muốn với Candy. Vậy là motip thị trường bù nghệ thuật được lặp lại trên một đối tượng khác là Wolf & sheep và Happiness thay cho Warrior descendant và Candy.
Happiness ko tệ, nếu ko muốn nói là cũng tạm và khá dễ thương, nhưng đó là áp dụng cho trường hợp chỉ đọc lyric hoặc chỉ xem clip, còn nếu tổng hợp cả 2 cái lại thì ta được ngay một sản phẩm trầy trật nhất của cái sự nhạc ko đi với lời, lời ko đi với clip và cách bày tỏ tâm trạng của H.O.T là khái niệm hoàn toàn khác với cảm xúc người nghe.
Dù gì đi nữa nó cũng chi là một chiêu thức kinh doanh, ko có gì thêm phải bàn.
Điểm nhấn duy nhất của album và đặc điểm khác biệt thấy rõ so với album 1 có lẽ là sự xuất hiện của We are the future, mở đầu cho một loạt những bài hát về niềm tin, về tương lai, về sự khẳng định vị thế của cả một thế hệ. We are the future chứa đựng nhiều sự lạc quan và kích thích tinh thần hơn là chỉ phê phán học đường như người ta vẫn nghĩ. Với We are the future, H.O.T đã hoàn thành nốt khía cạnh quan trọng thứ 2 của nhiệm vụ đại diện cho giới trẻ bên cạnh lên tiếng bảo vệ quyền lợi, đó là phát huy sự tự tin trong mỗi cá nhân. Chưa kể là chất nhạc dance dội ầm ầm và một vũ đạo thuần thục đến phi thường cũng có thể gọi là mới trong một loạt những bài nhạc rập theo khuôn đúc cũ đối lập giữa pop và hiphop như album 1.
Bên cạnh những nét mới tiến bộ trong âm nhạc và hình tượng, vocal và sự sắp xếp vai trò trong thực hiện một bài hát cũng cải thiện đáng kể. Giọng Kangta nghe êm hơn, ko trơ đau đớn như lúc trước, các thành viên khác bắt đầu có từng phần nhỏ trong mỗi bài hát để rèn giũa chất giọng riêng của mình. Rap cũng ko còn thuộc trách nhiệm của Kangta nữa mà đã được giao cho những thành viên có tiềm năng hơn và rõ ràng là thích hợp hơn với công việc đó. Sự dàn trải về vai trò kéo theo sự đa dạng hóa trong cấu trúc bài hát, phần rap nhiều hơn hát và thêm thắt cả những đoạn nhỏ biến tấu của cả 2 bên (Wolf & sheep, The end of inferiority complex, Happiness…)
Và cuối cùng là một nhiệm vụ quen thuộc được cho là khởi nguồn từ album 2 – hát về fan, với You & I nhẹ nhàng mà cảm động.
Đến giờ thì có thể thấy album 2 đã mang lại sự hài lòng cho rất nhiều người. Tất nhiên nó vẫn khiến một số ko thích hay một số chê, vì lẽ hiển nhiên nó ko phải do bàn tay H.O.T tạo nên. Bằng chứng rõ ràng nhất cho luận đề này là những bài hát ko dán nhãn các thành viên của H.O.T. Do vậy, thắc mắc lớn nhất có thể đưa ra lúc này là liệu cái tôi mạnh mẽ trong tương lai có được do họ bị ảnh hưởng hay thực sự là của họ(?).
Cái đó chỉ có họ mới biết, còn việc mò mẫm là của chúng ta.
Đỉnh điểm của Wolf & sheep và những năm đầu sự nghiệp của H.O.T chính là concert lần thứ nhất năm 1998 tại sân vận động Jamsil, Seoul.
Chiều ngày 23 tháng 1 năm 1998 có thể chỉ là thời điểm tan tầm bình thường của bao người, nhưng với H.O.T và những cô bé cầm bóng trắng thì nó lại cực kì quan trọng. Tầm quan trọng ấy có thể đánh giá bằng cụm từ “quyết định số mệnh” của một con người, con người có tên là H.O.T. Bởi ngay tại đây, trên sàn diễn SVĐ Jamsil vượt quá tầm vóc nhỏ bé của các cậu thiếu niên, H.O.T sẽ phải trả lời cho câu hỏi muôn thuở của giới phê bình với những nhóm nhạc được chế biến theo đúng quy trình tạo nên boyband: “thực tài hay chỉ có ngoại hình?”
Lần đầu tiên thử thách mình trước công chúng và phương tiện truyền thông, H.O.T phải đáp ứng được yêu cầu cơ bản quan trọng nhất trong vai trò ca sĩ và người hoạt động âm nhạc, đó là bằng mọi cách phải thể hiện năng lực hát của mình bên cạnh những màn trình diễn đã quá thành thục qua các show ở MBC Music Camp hay SBS Inkygayo. Hai địa điểm biểu diễn được quản lý bằng hai hệ thống quy tắc khác nhau. Khi tham gia những chương trình trên truyền hình, người ta có thể du di cho các cậu bé phần hát để đảm bảo một hoạt cảnh sinh động với chất lượng kĩ thuật cao và mức độ hoàn hảo tuyệt đối. Các cậu được phép lypsince nhưng phải báo đáp bằng màn trình diễn đạt 100% năng lực. Nếu các cậu hoàn thành tốt phần này thì dù các cậu có nhép miệng lộ liễu thế nào, khán giả cũng sẽ cho qua vì họ hiểu lý do và họ đánh giá cao sự “biết điều” của các cậu. Nhưng với liveshow, mọi chuyện sẽ ko dễ dàng như vậy. Một liveshow xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế ko có điều lệ nào ưu tiên cho lypsince, chưa nói đến việc phản đối. Trong điều kiện lypsince tràn ngập như K-showbiz, liveshow lại càng là dịp hiếm hoi để đánh giá thực tài nghệ sĩ. Họ có biết hát theo đúng nghĩa hay ko chính là trong liveshow này sẽ được bộc lộ.
H.O.T ko dám cãi luật. Họ đã hát live thực sự. Và điều ngạc nhiên là họ đã lặp lại khá chuẩn bản thân mình trong các bài hát trước đó. Giọng hát và cách hát đã mang đến 5 giải Daesang cuối năm ngoái và những mĩ từ khen ngợi tuy ko có dịp xuất hiện nguyên vẹn (hát live khó có thể đạt 100% những gì đã thể hiện trong phòng thu) nhưng cũng đến 70% được phô bày. Cũng có thể xem đây là cách xác định tương đối, vì chuyện lặp lại chính xác một bài hát ngoài dàn đĩa ra ko ai có thể làm được. Nhưng cái đáng chú ý và cần quan tâm nhất là H.O.T đã hát live như thế nào và có tạo được nét riêng hay ko?
Khá chuyên nghiệp! Kangta nỗ lực hết sức mình với từng đoạn lên xuống xen những lúc ngân giọng cho thấy khả năng vocal của anh ko chỉ là cái tiếng ko có miếng. Woo Hyuk cũng nhân dịp chứng tỏ kiểu rap gào thét của anh ko phải xuất phát từ phòng thu. Bên cạnh đó là những chất giọng riêng của Tony, của Won mà trong album 1 ko thấy bóng dáng được thể hiện và một Jun tài năng rõ rệt cũng khắc họa mình bằng vài đoạn đánh môi tạo trống, solo chơi trống và organ.
Liveshow 98 ngoài sự dàn dựng công phu về nhân lực (H.O.T) và vật lực (sân vận động Jamsil với hệ thống đèn, sân khấu và cách bài trí cho mỗi phần mở đầu, kết thúc, quay clip bù chỗ trống…đáng giá hàng triệu bạc) ko quên chèn vào những đoạn quảng cáo dường như là lời khẳng định cho những gì phải bỏ ra là quá nhiều và cần được bù đắp xứng đáng. Fan H.O.T khi ấy có thể thích thú với kiểu khoe thân của Tony, hay trơ trẽn hơn là mang luôn cả dressroom lên sân khấu kèm theo những câu lăng nhăng bình phẩm cái boxer khêu gợi sự chú ý một cách quá đáng. Nhưng giờ đây nhìn lại hẳn họ sẽ ko vui vì sự lột xác thành một biểu tượng thiêng liêng của âm nhạc Hàn trong con mắt fan từ những kẻ tầm thường của showbiz như thế là ko tưởng. Cái vỗ tay đồm độp hưởng ứng lúc bấy giờ chỉ dành cho những nhân vật giải trí ko hơn ko kém. Họ ko có ý định xem H.O.T là một nghệ sĩ, họ chỉ làm những điều một fan vẫn làm với các gasoo khác trong showbiz mà thôi. Mặc dù vậy, nếu bỏ qua những vết xước của kinh tế thị trường trên khuôn mặt của liveshow 98 thì chúng ta đã có một liveshow bất ngờ khá thú vị, là dịp để chúng ta chiêm ngưỡng khả năng hát live, biểu diễn live khá tốt của các cậu bé và ko quên hình thành một sự kì vọng nơi H.O.T.
“Họ có thực lực. Họ sẽ mang đến điều gì tiếp theo? Liệu có thể mong chờ một bước ngoặt ra khỏi thế giới âm nhạc thương mại hóa nơi họ hay ko?”. Đó là câu hỏi nhiều kẻ có thiện ý mang trong đầu.
Album 2 cùng hoạt động của nó chấm dứt, bắt đầu quá trình đi vào dĩ vãng của mối quan tâm trong nền showbiz. Cũng từ đây, một bước ngoặt lớn có thể đặt tên ko – thể - ngờ - được đã diễn ra. Nỗi ko ngờ ấy dành cho tất cả, fan H.O.T, dư luận, những kẻ trong cuộc, ngành giải trí…mà nếu tóm gọm lại trong một từ thì đó là thế giới âm nhạc…
Album 3: Câu chuyện về những cái tôi cần khẳng định.
Bao nhiêu nỗi khao khát và những mảnh tâm hồn bị giam cầm đã được thả tự
do nay tập trung hết trong một từ “Resurrection”, cũng là tên album 3,
phát hành ngày 25/9/1998. Đúng với nghĩa phải có của nó, với
Resurrection, bạn sẽ ko được thấy những chàng trai dễ thương lấp đầy tai
bạn bằng lời nói và giai điệu dễ nghe nữa. Đập tới tấp vào bạn là một
chuỗi cảm xúc mà trước tiên là cú sốc, sau đó là sự hụt hẫng và cuối
cùng là cảm giác lưỡng lự tìm chỗ đứng giữa 2 con đường họ đã vẽ ra cho
bạn.
Họ ko đến nỗi nhẫn tâm như thế. Họ vẫn sẽ an ủi bạn bằng lời dịu dàng
vui vẻ trong Hope hay the promise of H.O.T như một cách để xoa dịu những
nỗi nhức nhối họ vì ý muốn của mình đã gây ra, và vẫn tiếp tục gây ra.
Album 3 ra đời quyết định sự ra đi của một số người mặc dù tình yêu với
H.O.T là rất lớn nhưng tình yêu với cái tai và cái đầu của họ còn lớn
hơn.
Đó là tất yếu.
Những bài hát như Line up rõ ràng ko được sản xuất ra để câu khách. Nó
cần những cái tai biết nghe nhạc và cảm nhận nhạc thật sự mà ở những
người muốn xả hơi bằng hoạt động giải trí do các khuôn mặt xinh tươi
cũng cấp là ko thể đáp ứng. Ko phải là nói quá, nhưng Line up là bài hát
khó nghe nhất trong những bài khó nghe của H.O.T. Người mới tiếp xúc
với nó lần đầu hẳn sẽ có cảm giác đây là một loại lẩu âm nhạc, vì nó lộn
xộn, tổng hợp các yếu tố khác nhau, chen lẫn nhau trong hàng ngũ như
đang chạy đua và tiếp sức cho nhau cực tệ.
Nhưng những trường hợp bài hát được vinh danh kinh điển luôn có số lần
nghe trên 10, tức là nghe nhiều mới thấm, mới thẩm thấu được cái hay của
nó. Tương tự như vậy, Line up từ quan điểm của những người đã nhấn nút
repeat hơn 5 lần với mong muốn hiểu được một chút ý định của người sáng
tác, là cực kì logic. Các phần nhạc chuyển đoạn rất lợp lý và nếu biện
minh cho chúng một lý do “tâm trạng con người khó đoán” thì nó quả là
“nghệ thuật”.
Tuy nhiên, khách quan mà nói, Line up ko thể dễ dàng được chấp nhận
trong thời điểm pop đang thịnh hành, “hỗn loạn” còn mới mẻ như showbiz
Hàn được, chưa kể là những kẻ định kiến sẽ ko thôi bàng hoàng trước biểu
hiện mới của H.O.T, chẳng kịp nở nụ cười chấp nhận. Thế mà ko hiểu vì
cách gì và nhân dịp gì, Line up cứ tằng tằng tiến lên chót đầu bảng xếp
hạng, đoạt luôn cả giải MTV cho video hay nhất mấy tháng sau đó tại chốn
thị trường xa xôi và khắt khe như New York. Thắc mắc lớn vô cùng. Phải
chăng là tai nghe của người Hàn bị đột biến hay còn những bí quyết luồn
lách gửi gắm khéo léo gì đó mà ta ko biết được? Dù gì đi nữa, những tặng
phẩm khen ngợi cho Line up là hoàn toàn xứng đáng, độ sáng tạo, chuyên
nghiệp trong nhạc, độ sâu sắc trong lời và độ khó trong trình diễn là cơ
sở để nó có thể đạt bất cứ giải thưởng nào mà ko gây thắc mắc. Với Line
up, H.O.T xem như đã hoàn thành bước chuyển lịch sử một cách suôn sẻ và
ngoạn mục.
Khác với Line up, Hope lại dễ nghe và “có ích” nếu xét trên tư cách đại
diện giới trẻ của H.O.T. Không khí tưng bừng và đôi mắt trong veo nhìn
đời có được từ Hope đã dạt sang một bên nỗi u ám mang màu sắc rủa đời
của Line up. Hope giúp người ta thấy thanh thản và yêu đời hơn, nhưng ko
có nghĩa nó lặp lại bước chân của Candy hay Happiness để tìm kiếm sự
quan tâm từ bọn trẻ. Sự lớn lên vượt bậc của các chàng trai được thể
hiện ở cả con mắt tiêu cực và con mắt lạc quan, ở cả Line up và Hope. Sự
đối lập giữa 2 mảng của album (mà bây giờ đã nghiêng rất nhiều về thể
loại âm nhạc chất chứa tâm sự đáng nghe) ko phải là sự chênh lệch về
chất lượng nhạc mà là sự đối lập giữa 2 cách thể hiện con người, suy cho
cùng nó cũng chỉ cùng một cấp bậc. Đáng xem trọng.
Bước chân vào kỉ nguyên phục sinh, H.O.T đã khắc phục được một phần mâu
thuẫn lớn nhất của họ xưa kia bằng sự trái ngược ở nhân sinh quan nhưng
thống nhất ở âm nhạc, ko còn sự tồn tại bất đắc dĩ của thị trường trong
những bài hát như trước.
Ko chỉ thể hiện một H.O.T khác, album 3 cũng là dịp để từng miếng một
của chiếc bánh tên H.O.T được tròn vẹn bản thân. Ko nói về những sáng
tác đáng kể (tức ko phải kiểu sáng tác qua loa gọi là có góp phần như
các nhóm nhạc teenpop khác) đã khiến mọi người thay đổi cách nhìn về tài
năng của cả nhóm và của từng cá nhân, chỉ việc tìm cách thể hiện mình
kĩ lưỡng sâu sắc như thế bên cạnh hát và tài lẻ đã tạo nên nét rất riêng
ở H.O.T nói chung và album 3 nói riêng. Woo Hyuk với Boys! Be a legend,
Tony với All alone, Jae Won với You got gun, cùng những sáng tác của
Hee Jun và Kangta. Mỗi sáng tác cũng là một cái tôi muốn bày tỏ với đời.
H.O.T bây giờ ko là sản phẩm của bất cứ ai, họ là chính họ.
[Trans info] Trò chơi tâm lý của H.O.T
Down để biết mình đang nói về cái gì
http://www.mediafire.com/?ybnhhtik7ati334
MC nam: lần này 4 vị minh tinh sẽ tham gia một cuộc kiểm tra . Rốt cuộc thì trong lòng 5 thành viên HOT đang ẩn chứa thật sự như thế nào ?
Nghệ sĩ hài là khách mời : eh , thật hồi hộp mong chờ quá đi !
MC nữ : 5 thành viên HOT sẽ được cho đáp án ngay tại đây
Mong rằng các bạn trước màn ảnh nhỏ cũng cùng tham gia nhé
MC nam : Trước khi bắt đầu
Xin giới thiệu với mọi người nhân vật đại diện cho giới tâm lý học
MC nam - nữ : xin chào ngài !
Nghệ sĩ hài : Sao mà Nam Chiếu Thạch lại đến đây vậy?
Xem xem vị này, không biết có phải giả mạo Nam Chiếu Thạch giả mạo đến k?
(Nam Chiếu Thạch là tên phiên âm ra tiếng Trung thôi)
MC : thật là giống quá !
Giáo sư tâm lý : Đích thực là rất giống ? câu bình luận quen thuộc thường nghe thấy đấy !
(Tiếng Nhật) là thế này
(bác ấy giả tiếng của Nam Chiếu Thạch )
MC nam : Ngay cả tiếng cũng…
Vì vậy nói chung đây cũng là một dạng đặc biệt thôi
MC nữ : Vậy chúng ta hãy bắt đầu trò chơi nhá
Chúng tôi sẽ phát cho mọi người giấy bút
Nghĩ ra hình dáng của 1 cái cây rồi vẽ ra là được
....
MC nam : Giáo sư, bây giờ xem thử mấy bức tranh này nhé
Bức tranh của Kangta và 4 thành viên khác
Cùng xem thử
Giáo sư : tất cả đều vẽ rất đẹp
MC nam : Vậy thì xin hãy phân tích về phương diện tinh thần
Giáo sư : Giải thích một cách dễ hiểu cho mọi người
Trong cuộc sống chúng ta có thể thấy được rất nhiều cây đúng chứ?
Nhưng khi vẽ 1 cái cây, cái cây có ấn tượng sâu sắc sẽ xuất hiện trước nhất trong đầu
(kangta *gật lia lịa*)
Qua cái cây trong ký ức, có thể biểu đạt được tình cảm ẩn chứa bên trong bản thân
Phó thác linh hồn cho cái cây
Thì mới vẽ ra được bức tranh như thế này
Khán giả : Ồ ~~
Giáo sư : Cho nên cây cái này trong bức tranh biểu hiện cuộc đời và quá trình trưởng thành của bản thân
Nghệ sĩ hài : Hơ hơ

Kangta: Tôi đã lớn lên như thế nào vậy?
Nghệ sĩ hài : Đầu tiên nói Kangta trước nhé, rất mắc cười
Kangta : Tôi cũng thấy mắc cười nữa (ăn ở sao để ng` ta cười vào tác phẩm cuộc đời thế này

Thân cây rất vững chắc
Điều này cho thấy rất quan tâm đến việc điều khiển bản thân
Và cũng rất hay lo lắng về cái mặt này
Đây là một người rất để ý đến sự nhạy cảm
Thân cây đây, là một dấu hiệu cho thấy sức chống đỡ của mình
MC nữ : Ê, coi cái này nè , của Tony đó . Gấp đôi mấy cây khác

Cái cây này hơi thấp
Là người rất chú trọng việc tăng cường sức mạnh cho mình
Dù cho trong thực tại gặp phải khó khăn
Cũng sẽ có cách khắc phục, rất dẻo dai
MC nữ : còn Jae Won thì sao ?
Đăc điểm của bức tranh là những nhánh cây này
Không giống những người khác
Chia nhánh tuy nhiều nhưng đều không có phần ngọn
Điều này cho thấy, khả năng khắc chế những xung động của bản thân thì hơi yếu
Cho nên cứ dựa vào bản thân thích làm thì làm
(Không thích ép buộc, tính cách tự do phóng khoáng)
Người như thế nào sẽ vẽ ra tranh thế đó
MC nữ : Đến xem tranh của Woo Hyuk nhé (bạn vẽ cây si hay cây dừa gì đó

Lá cây hơi nhiều, cây cũng nhiều
Những lá cây này cũng có nhiều trạng thái
Là những yêu cầu mãnh liệt đối với việc quan tâm chung quanh và đối với những thành tích của bản thân
Và là sự quan tâm đối với những người sống chung
Chính là kiểu này
Nghệ sĩ hài : Cái này có bao gồm cả đối với phụ nữ không? haha
Khán giả : há há há
Tony…
Đặc điểm của tranh Tony và Hee Jun mà những người khác ko có, đó là vẽ mặt trời
Mặt trời là một yêu cầu đối với việc có được sự yêu mến
Tán cây hướng về mặt trời
Cho thấy rõ tâm trạng muốn có được sự yêu mến
MC nữ : Còn trái táo này thì sao? (tranh của Tony)
MC nam : Trái táo có phải nghĩa là không biết gì không?
Việc này cho thấy có một tham vọng sáng tạo
Trên cây còn có…
Nghệ sĩ hài : Có 1 con ong kìa ( đang nói về tranh của Tony )
Còn có vòng sinh trưởng của cây
Điều đó cho thấy trong quá trình trưởng thành, đã bị tổn thương về mặt tinh thần, đã gặp thất bại ( chỉ về phía tranh của Jun )
Có ong và sâu
Tình trạng của côn trùng và loài động vậy này
Cho thấy trong cuộc sống hiện tại đang tồn tại một vài khó khăn
Một vài cái không ổn, có những chuyện khó khăn
MC nam : Các bạn thấy tình trạng của bản thân và phân tích của giáo sư có giống không?
H.O.T *gật gật*
Hee Jun : Vâng… Chính xác là có bị tổn thương rất lớn
Bây giờ có được rất nhiều sự yêu mến, cảm thấy rất hạnh phúc
Nói rất đúng, rất chân thật
MC nam : ngay lúc này , bạn muốn được yêu mến chứ ?
Hee Jun : Có chứ, yêu mến tôi nhiều một chút nhé
*Fanstream*
Hee Jun : Cảm ơn
Tony : Thật sự là từ lúc bắt đầu đến lúc nghe phân tích
Không thật sự tin vào lời của giáo sư
Nhưng bây giờ cảm thất rất chính xác, đều nói trúng hết
MC nữ : Chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của giáo sư ngày hôm này, thật là hào hứng
Xin cảm ơn
By Missynhic@4everhotvn
Trans/Scans] Những cuộc phỏng vấn thú vị với tạp chí COOL
Bài phỏng vấn này có lẽ đã có cách đây hơn 1 năm nó rất vui và thú vị nhưng lại chưa có ai dịch nó sang Tiếng Anh cả nên tôi quyết định dịch nó để chia sẻ với mọi người.Khi Young Cool (tên của đội ngũ pv của tạp chí) cuối cùng cũng có thể có một cuộc phỏng vấn trực tiếp tại Hàn thì
H.O.T đã ... (1 câu chuyện buồn)
Vì vậy, chúng tôi đã phỏng vấn họ trong quá trình solo của từng thành viên
Thật may mắn , chúng tôi đã có đc cuộc phỏng vấn với cả 5 thành viên, bây giờ thì chúng ta có thể chết vì hạnh phúc được rồi.
[KANGTA] – Anh ấy là một người rất hay lo lắng
Quay trở lại với những ngày gần đây, Vì KangTa có rất nhiều hoạt động ở Trung Quốc, anh ấy đã trở thành “Đứa con trai ngoan của người Bắc Kinh” và vì lý do đó Cool đã có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh. Mặc dù chúng tôi đã gặp nhau rất nhiều lần trước đó, nhưng anh ấy vẫn rất hồi hộp. Trong một cuộc phỏng vấn năm 2005, khi Cool vừa ngồi xuống vị trí cyả mình, chúng tôi đã để ý thấy KangTa đang chọc chọc vào mấy vết rách trên chiếc quần jean của anh ấy. Anh ấy dường như đang chơi với những vết rách ấy và cũng không hề dừng lại khi trả lời các câu hỏi. Cuối cùng chúng tôi đã đùa rằng “ Những vết rách trên quần anh ấy ... có phải anh ấy tự làm nó bằng cách chọt chọt vô chúng không ?” Thật ngạc nhiên là cô gái ngồi cạnh anh ấy đã nhanh chóng trả lời rằng “ Cũng đã có người hỏi câu này lúc trước, Kangta đã trả lời rằng đó là vì anh ấy hồi hộp ... “
[WOOHYUK] – Một WooHyuk ngốc nghếch
Buổi pv đầu tiên của WooHyuk khá ấn tượng, chúng tôi có thể cảm nhận được nó khi chúng tôi ở sân bay. Vào năm 2006, WooHyuk tới Trung Quốc, và đã có khoảng 500 người chờ sẵn ở sân bay để đón chào anh ấy. Khi WooHyuk cuối cùng cũng bước qua được đám đông chen lấn để vào ôtô, anh đã hỏi một người trong đoàn bằng giọng rất nghiêm túc “ Ngoãi kia có lẽ phải có ÍT NHẤT 20000 người đang chờ tôi ấy nhỉ, đúng không nhỉ?” Thành viên trong đoàn hoàn toàn choáng váng và tất cả đều phải nín cười. Nếu hôm đấy thực sự có 20000 người ở đất, họ chắc chắn sẽ phải làm sập 2 tòa nhà sân bay.
[JAEWON]- Ông chủ JaeWon ngốc
JaeWon rất kì lạ so với thường ngày, thậm chí khi anh ấy đọc tạp chí anh ấy cũng cố tỏ ra mình giống như một ông chủ lớn. ( các bạn có thể nhìn vào bức ảnh nhỏ của anh ấy khi anh ấy ngồi trên ghế đọc báo ... cách anh ấy ngồi cũng như thế ). Trong cuộc pv năm 2007, anh ấy lại làm như thế một lần nữa ... vì anh ấy mới trở về sau chuyến đi học tập tại Nhật, anh tiếp tục nói về những kinh nghiệm học tập tại Nhật. Một trong những điều “mãnh liệt” mà anh ấy đã nói là “ Tôi vừa trở về từ Nhật, Tôi đã học ở Nhật trong một thời gian dàiiiiiiiiii ...” Nhưng thực tế thì, anh ấy chỉ đến Nhật có 2 lần, và lần ở lại lâu nhất chỉ có 2 tháng rưỡi ...
[TONY]- Quản lý TO (TO-MANAGER) bận rộn
Chúng tôi đã từng phỏng vấn Tony . Nhưng điều kì lạ và thú vị nhất mà chúng tôi phát hiện ra lại là trong cuộc phỏng vấn Evan, chúng tôi đã cũng đã gặp Tony lúc đấy ...(thật hạnh phúc qá). Ngày hôm đó, khi Cool vào trong phòng chờ, chúng tôi nhìn thấy quản lý TO (TO-MANAGER) đang đọc và kiểm tra các tài liệu. Tony thực sự rất bận rộn trong phòng chờ trong khi chúng tôi phỏng vấn Evan. Nhìn Tony bấy giờ thực sự rất giống một doanh nhân thành đạt. Sau khi phỏng vấn Evan xong, chúng tôi thấy rằng Tony cũng đang nghỉ ngơi, nên chúng tôi đã quyết định sẽ làm một cuộc phỏng vấn ngắn tại chỗ với anh ấy. Chúng tôi chỉ vừa mới đến lại còn yêu cầu một cuộc phỏng vấn ngay tại chỗ , nhưng thật bất ngờ quản lý TO (TO-MANAGER) đồng ý ngay lập tức .
[HEEJUN]- H.O.T là gì đối với anh ấy ?
Cuối năm 2008, HeeJun xuất ngũ và tổ chức một concert ở Thượng Hải. Chúng tôi đã rất may mắn để có một cuộc phỏng vấn với anh ấy. Chúng tôi có thể chứng minh về làn da trắng sáng mịn màng của huyền thoại HeeJun là sự thật ...
Phỏng vấn :
COOL : H.O.T là gì đối với anh ?
HeeJun: H.O.T giống như là gia đình vậy. Đặc biệt trong những thời gian khó khăn nhất, chúng tôi luôn gọi cho nhau, chúng tôi nghĩ về nhau, quan tâm tới nhau và ủng hộ cho nhau. Khi tôi còn ở trong quân ngũ, các thành viên đã nhớ tôi rất nhiều, cũng giống như bây giờ ... một vài thành viên đang ở trong quân ngũ, tôi luôn nghĩ tới họ. GIA ĐÌNH, nó giống như bây giờ chúng tôi tuy không còn ở cùng nhau nhưng vẫn nhớ nhớ họ rất nhiều... Định mệnh, đấy chính là sự tồn tại của H.O.T
COOL : “Tôi không nghĩ rằng bài hát này có thể thay đổi thế giới, nhưng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ sự tồn tại của mình trong thế giới này” . “Không bao giờ từ bỏ .. “ của anh nghĩa là gì?
HeeJun: Mặc dù 1 bài hát không thể thay đổi cả thế giới , nhưng nếu có một chủ đề tôi muốn thể hiện, bất kể là khi nào và bằng cách nào, tôi sẽ dùng âm nhạc để thể hiện suy nghĩ của mình.
Translation Creditx: Kiwi_JTL_HOT @ [DTH] dedicatedtohot02.cjb.net | http://mfbb.net/dth
Source/ Pic Posting: COOL, hsy729 @ [DTH] dedicatedtohot02.cjb.net
Vietnamese trans : redblue@4everhotvn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét